hồi ức lạc lối

Chương 4: Vết Thương Không Thể Nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai trong bệnh viện trôi qua trong im lặng. Nữ chính ngồi trên giường, tay cầm chặt cuốn sổ nhỏ mà anh đã đưa hôm qua. Tim cô đập dồn dập, vừa vì lo sợ, vừa vì một thứ cảm giác lạ lùng: như thể cô đang đứng trên bờ vực giữa ký ức và thực tại.

Anh đứng bên cạnh, ánh mắt đầy kiên nhẫn. Mỗi khi cô quay đầu nhìn, anh chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì vội vàng, chỉ để cô tự cảm nhận. Cô nhắm mắt, cố gắng hồi tưởng. Một khoảnh khắc vụt qua: anh đứng dưới tán cây mùa thu, lá vàng rơi, tay giơ ra nắm tay cô. Cảm giác quen thuộc ùa về, nhưng ký ức vẫn còn mờ nhạt, như sương mù buổi sáng.

Cô hít một hơi thật sâu, tay run run đặt lên cuốn sổ. “Tại sao em cảm thấy… vừa nhớ vừa không nhớ? Tại sao tim em lại đau?” – giọng cô run rẩy, như thể đang thú nhận một nỗi sợ thầm kín.

Anh cúi xuống, đặt tay lên vai cô, hơi ấm lan tỏa. “Bởi vì ký ức của em chưa trọn vẹn. Những gì đẹp đẽ và cả những tổn thương chưa được giải thoát vẫn còn nằm đâu đó, trong trái tim em. Em chưa mất đi, nhưng cũng chưa hoàn toàn nắm lại.”

Một flashback khác hiện ra: lần cô khóc trong mưa, anh ôm cô, nhưng đôi mắt vừa dịu dàng vừa đầy nghi hoặc. Cô nhớ cảm giác đó: vừa an toàn, vừa nhói đau. Lúc đó, cô không hiểu tại sao anh lại rời xa cô một chút rồi lại trở lại, nhưng giờ ký ức vụn vỡ này làm tim cô như bị xé ra.

Cô nhìn anh, nước mắt lăn dài. “Anh… tại sao… anh từng rời xa em?” Câu hỏi vừa khẽ vừa run rẩy, nhưng chứa đầy nỗi đau mà cô không thể gọi tên.

Anh khẽ lắc đầu, giọng trầm ấm: “Anh không rời xa em. Anh chỉ… muốn em đủ mạnh để nhớ lại mọi thứ. Anh không muốn em chỉ thấy ký ức đẹp mà quên đi cả những đau đớn. Em cần đối mặt, dù khó khăn.”

Cảm giác trong lòng cô vừa sợ hãi vừa nhẹ nhõm. Một phần trong cô muốn buông bỏ, nhưng phần khác – yếu ớt nhưng kiên cường – lại muốn bám víu vào sự hiện diện của anh. Cô hít một hơi dài, cố gắng bình tĩnh. “Em… muốn nhớ… nhưng em sợ đau.”

Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến nhưng dịu dàng. “Anh sẽ ở đây, từng bước. Em sẽ không đơn độc. Nỗi đau… rồi sẽ trở thành sức mạnh, giúp em nhìn rõ bản thân mình và cả chúng ta.”

Thời gian trôi qua chậm rãi. Họ cùng nhau mở từng trang sổ, từng bức ảnh, từng vật kỷ niệm. Một bức ảnh khiến cô lặng người: anh nắm tay cô trong ánh hoàng hôn, ánh mắt đầy hy vọng nhưng cũng xen lẫn buồn bã. Cô cảm nhận được sự ấm áp, nhưng ký ức còn thiếu khiến tim cô nhói lên.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhìn rõ chi tiết trong ảnh: bàn tay anh, ánh mắt anh, nụ cười nhẹ. Một mảnh ký ức khác hiện lên: buổi tối mùa đông, cô run rẩy trong chăn, anh đặt tay lên vai, vỗ về. Cô nhớ được cảm giác an toàn, nhưng lý do tại sao cô khóc, tại sao cô sợ hãi vẫn mờ nhạt.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, ánh mắt đầy kiên nhẫn: “Em sẽ nhớ lại từng chút một. Đau đớn là một phần, nhưng anh sẽ giúp em bước qua.”

Một flashback khác xuất hiện: lần họ cãi nhau dữ dội, lời nói đầy tổn thương, nhưng ngay sau đó là cái ôm, ánh mắt ân cần và lời xin lỗi. Cô nhớ cả sự ngọt ngào xen lẫn đau đớn, khiến tim cô vừa rung động vừa nhói.

Cô quay sang anh, nước mắt rưng rưng: “Anh… liệu chúng ta có thể trở lại như trước?” Câu hỏi vừa khẽ vừa run rẩy, chứa cả nỗi sợ và hy vọng.

Anh nắm chặt tay cô, giọng trầm ấm: “Chúng ta sẽ không chỉ trở lại. Chúng ta sẽ tốt hơn trước. Em sẽ nhớ lại mọi thứ, từng bước một. Và khi đó… em sẽ thấy, tình yêu không bao giờ mất đi, dù ký ức có lộn xộn đến đâu.”

Cảm giác trong lòng cô vừa đau đớn vừa ngọt ngào, vừa hoang mang vừa hy vọng. Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận hơi ấm từ anh và nhịp tim chính mình. Một hành trình mới bắt đầu: hành trình đối mặt với vết thương không thể nói, đối mặt với ký ức mơ hồ, và đối mặt với chính tình yêu chưa trọn vẹn.

Bên ngoài cửa sổ, ánh sáng chiều chiếu qua rèm, nhuộm vàng cả căn phòng. Tiếng máy thở đều đặn, ánh sáng dịu dàng, và hơi ấm từ đôi bàn tay anh – tất cả tạo nên một cảm giác vừa xa lạ vừa thân thuộc, vừa đau đớn vừa ngọt ngào.

Cô mở mắt, nhìn anh, một nụ cười nhẹ nhưng chân thành nở trên môi: “Em… sẽ cố gắng. Em muốn nhớ, dù đau đớn.”

Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến, giọng dịu dàng: “Anh sẽ ở đây. Không rời đi. Mỗi vết thương sẽ là một bước đi, mỗi ký ức sẽ là một câu trả lời.”

Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng yên tĩnh, hai con người – một người nhớ ít, một người biết nhiều – cùng nhau bắt đầu một hành trình mới: hành trình của ký ức, vết thương và tình yêu, nơi nỗi đau và ngọt ngào hòa quyện, tạo nên nhịp sống vừa mong manh vừa mạnh mẽ.

Hết chương 4.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×