hồi ức lạc lối

Chương 5: Những Ký Ức Vỡ Nát


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ bệnh viện, hắt lên sàn những vệt vàng nhạt. Căn phòng tĩnh lặng đến mức cô có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, đều đều nhưng rộn ràng như muốn vỡ ra. Nữ chính ngồi trên giường, cuốn sổ nhỏ nằm gọn trong tay, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa kính, nơi những chiếc lá đầu mùa khẽ rung trong gió.

Tim cô vừa muốn đập nhanh vì hồi hộp vừa run rẩy vì sợ hãi. Những mảnh ký ức vụn vỡ – nụ cười, tiếng cười, ánh mắt anh – ùa về, xen lẫn với những khoảng trống mù mịt khiến cô cảm giác như đang đứng trên bờ vực giữa thực tại và quá khứ. Một phần trong cô muốn trốn tránh, nhưng phần còn lại lại khao khát nhìn thẳng vào những gì đã mất.

Anh bước vào, dáng đi chậm rãi, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên nhẫn. Mỗi lần cô nhìn, anh chỉ mỉm cười, không vội vàng, để cô tự cảm nhận. Khi nhìn thấy cô đang run rẩy, anh khẽ đặt tay lên vai cô, hơi ấm lan tỏa qua từng mạch máu. “Em ổn chứ?” – giọng anh trầm ấm nhưng nhẹ nhàng.

Cô hít sâu, cố gắng tìm lại bình tĩnh. “Anh… sao em lại cảm thấy vừa quen vừa lạ? Sao tim em đau nhói khi nhìn anh?” – giọng run run, nhưng chân thành. Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, như thể muốn cô hiểu rằng không có gì phải sợ.

Một flashback vụt qua: cô nhớ lần họ cãi nhau dữ dội trong căn phòng mùa đông, lời nói sắc nhọn như dao, nhưng ngay sau đó anh lặng lẽ lau nước mắt cho cô, ánh mắt vừa lo lắng vừa dịu dàng. Cô run rẩy, vừa đau vừa nhớ, nhưng ký ức vẫn chưa trọn vẹn.

Anh nắm tay cô, giọng trầm ấm: “Em sẽ nhớ lại, từng chút một. Mỗi ký ức – cả ngọt ngào và đau đớn – đều quan trọng. Anh sẽ ở đây, không rời xa.”

Một flashback khác hiện lên: buổi chiều mùa thu, anh cầm tay cô dẫn đi dạo dưới tán cây vàng rực, gió khẽ thổi, lá rơi nhẹ nhàng. Cô nhớ cảm giác an toàn, nhưng cũng nhớ được nỗi hoang mang khi lần đầu bị tổn thương bởi một lời nói nghiêm khắc từ anh. Cảm giác vừa quen vừa lạ khiến tim cô nhói lên.

Cô nhìn anh, đôi mắt ươn ướt nhưng ánh sáng dịu dàng khiến cô cảm nhận được sự kiên nhẫn và tình yêu bao la. “Anh… liệu chúng ta có thể trở lại như trước?” – câu hỏi vừa khẽ vừa run rẩy, chứa cả hy vọng lẫn sợ hãi.

Anh mỉm cười, gật nhẹ: “Chúng ta sẽ không chỉ trở lại. Chúng ta sẽ tốt hơn trước. Em sẽ nhớ lại tất cả, từng bước một. Và khi đó… em sẽ thấy tình yêu không bao giờ mất đi, dù ký ức có lộn xộn đến đâu.”

Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu. Một loạt flashback hiện lên liên tiếp: lần đầu tiên họ nắm tay nhau, lần anh ôm cô giữa cơn mưa, lần cô khóc nức nở trong căn phòng nhỏ, và lần anh âm thầm dõi theo, bảo vệ cô mà cô chưa nhận ra. Mỗi ký ức vừa ngọt vừa đau, khiến tim cô vừa rung động vừa nhói.

Cô hít một hơi dài, cố gắng nắm lấy những cảm giác này, nhưng càng nhớ càng thấy trái tim nặng trĩu. “Tại sao ký ức lại có thể vừa đẹp vừa đau như vậy?” – cô thầm hỏi.

Anh đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu dàng: “Bởi vì tình yêu thật sự không chỉ có niềm vui. Nó còn là nỗi đau, là sự chịu đựng, là hy sinh. Em sẽ thấy, mỗi mảnh ký ức vỡ ra là một bước để trở về trọn vẹn.”

Thời gian trôi qua chậm rãi. Họ cùng nhau lật từng trang sổ, từng bức ảnh, từng vật kỷ niệm. Một bức ảnh khiến cô lặng người: anh cười với ánh mắt vừa trìu mến vừa buồn, bàn tay anh nắm bàn tay cô trong ánh hoàng hôn. Cô cảm nhận được hơi ấm, nhưng ký ức còn thiếu khiến trái tim cô nhói lên.

Một flashback nữa: lần họ cãi nhau vì hiểu lầm, anh rời đi vài bước rồi quay lại, ánh mắt tràn đầy lo âu. Cô nhớ cả nỗi tổn thương và sự an toàn mà anh mang lại sau đó. Tim cô vừa rung động vừa nhói, cảm giác “xa lạ nhưng quen” khiến cô không biết nên cười hay khóc.

Cô quay sang anh, nước mắt rưng rưng: “Anh… em sợ mình sẽ quên mất tất cả… quên anh…”

Anh nắm tay cô, giọng trầm ấm: “Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Mỗi ký ức vỡ nát sẽ được ghép lại, từng chút một. Em sẽ thấy tất cả, và khi đó… em sẽ hiểu tại sao trái tim mình chưa bao giờ rời xa anh.”

Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng nhạt qua rèm cửa, hai con người – một người nhớ ít, một người biết nhiều – cùng nhau bước vào một hành trình mới: hành trình đối mặt với ký ức vỡ nát, nỗi đau chưa lành, và tình yêu vẫn âm thầm tồn tại.

Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận hơi ấm từ anh và nhịp tim chính mình. Mỗi vết thương, mỗi nỗi đau, mỗi ký ức vụn vỡ – tất cả đều trở thành bước đi trên con đường dẫn đến trọn vẹn.

Bên ngoài cửa sổ, gió thổi nhẹ, lá rơi lác đác, ánh sáng chiều nhuộm vàng cả căn phòng. Tiếng máy thở đều đều, hơi ấm từ đôi bàn tay anh, nhịp tim cô – tất cả hòa quyện tạo nên nhịp sống vừa mong manh vừa mạnh mẽ.

Cô mở mắt, nụ cười nhẹ nhưng chân thành nở trên môi: “Em… sẽ cố gắng. Em muốn nhớ, dù đau đớn và vỡ nát.”

Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến, giọng dịu dàng: “Anh sẽ luôn ở đây. Mỗi ký ức, mỗi nỗi đau sẽ là câu trả lời. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.”

Hết chương 5.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×