hồi ức lạc lối

Chương 6: Mảnh Ký Ức Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng buổi chiều xuyên qua rèm cửa bệnh viện, nhuộm vàng căn phòng. Nữ chính ngồi trên giường, tay run run cầm cuốn sổ nhỏ, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng trống trước mặt. Một cảm giác vừa quen vừa lạ trỗi dậy: trái tim cô nhói đau, nhưng một phần nào đó lại thấy ấm áp.

Anh đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu thẳm, quan sát cô. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng máy thở đều đều và nhịp tim của cô. “Em ổn không?” – giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu mọi nỗi sợ.

Cô hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nhưng ký ức bắt đầu ùa về – từng mảnh, từng khoảnh khắc vụn vỡ nhưng đầy cảm xúc. Cô nhớ lần đầu họ nắm tay nhau trong công viên mùa xuân, cơn gió nhẹ khẽ thổi qua tóc, nụ cười anh rạng rỡ như ánh mặt trời. Tim cô nhói lên khi nhớ ra những chi tiết nhỏ: cách anh nhìn cô, cách anh dịu dàng lắng nghe, cách anh âm thầm che chở.

Một flashback khác xuất hiện: buổi chiều mưa, cô run rẩy đứng ngoài cửa, anh chạy đến ôm cô vào lòng, nhưng ngay sau đó là lời nói nghiêm khắc mà cô từng hiểu nhầm. Cô nhớ nỗi tổn thương khi anh quay đi vài bước, rồi lại quay lại với ánh mắt tràn đầy lo âu. Cảm giác vừa đau vừa ấm áp khiến cô không biết nên cười hay khóc.

Cô quay sang anh, nước mắt rưng rưng: “Anh… tại sao… tại sao em lại quên? Tại sao ký ức lại vỡ nát như thế?” Giọng cô vừa run vừa yếu, như thể đang thú nhận một nỗi đau sâu thẳm.

Anh cúi xuống, nắm tay cô, ánh mắt trìu mến: “Bởi vì trái tim em chưa sẵn sàng để nhớ hết. Nhưng giờ, mọi thứ sẽ trỗi dậy. Em sẽ thấy rõ lý do, thấy rõ tình yêu đã luôn ở đây, và hiểu vì sao chúng ta từng phải chia xa.”

Một loạt flashback tràn về: lần đầu họ chia tay, lý do là hiểu lầm và những lời nói vội vàng. Cô nhớ nỗi đau khắc sâu trong tim, nhưng đồng thời cũng nhớ sự bảo vệ âm thầm của anh: anh lặng lẽ đứng sau, che chở, sẵn sàng chịu đựng mọi hiểu lầm để cô không tổn thương thêm.

Cô hít thật sâu, tim đập dồn dập. “Anh… em… em hiểu rồi… nhưng sao vẫn đau đến vậy?” – giọng run rẩy nhưng ánh mắt đã tràn đầy ánh sáng hy vọng.

Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến: “Bởi vì tình yêu thật sự luôn đan xen ngọt ngào và đau đớn. Em thấy không? Mỗi khoảnh khắc, dù vui hay buồn, đều là một phần của chúng ta. Và bây giờ, em sẽ nhớ toàn bộ.”

Flashback tiếp tục hiện lên, chi tiết hơn: buổi tối mùa đông, cô run rẩy trong chăn, anh đặt tay lên vai vỗ về, ánh mắt tràn đầy yêu thương; lần anh âm thầm chuẩn bị bữa ăn khi cô mệt mỏi; lần anh cãi nhau với người khác chỉ để bảo vệ cô… Tất cả những chi tiết vụn vặt này, giờ trở nên sống động trong tâm trí cô, khiến trái tim cô vừa nhói vừa ấm.

Cô quay sang anh, nước mắt tràn mi: “Anh… anh luôn ở đây… phải không?”

Anh nắm tay cô, giọng trầm ấm nhưng dịu dàng: “Luôn luôn. Không rời đi. Em sẽ thấy, tình yêu chưa từng rời bỏ em, dù ký ức có trôi đi.”

Cô nhắm mắt lại, hít thật sâu, từng mảnh ký ức vỡ nát giờ dần ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh: hạnh phúc xen lẫn đau đớn, nụ cười và nước mắt, sự xa cách và bảo vệ âm thầm. Tim cô nhói đau nhưng đầy trọn vẹn.

Một khoảnh khắc im lặng bao trùm. Ánh sáng chiều chiếu qua rèm cửa, nhấn mạnh những khoảng trống và những mảnh ký ức đã hồi sinh. Cô mở mắt, nhìn anh, nụ cười vừa yếu ớt vừa chân thành nở trên môi: “Em… nhớ rồi… nhớ hết tất cả.”

Anh mỉm cười, mắt tràn đầy hạnh phúc: “Anh biết. Và giờ chúng ta có thể bắt đầu lại, thực sự trọn vẹn. Không còn hiểu lầm, không còn nỗi đau chưa nói, chỉ còn tình yêu – đã luôn ở đây.”

Cảm giác trong lòng cô vừa đau vừa ngọt, vừa hoang mang vừa an toàn. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim, mỗi ánh mắt trao nhau – tất cả hòa quyện, tạo nên nhịp sống vừa mong manh vừa mạnh mẽ.

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên má cô, ánh mắt dịu dàng: “Em đã nhớ hết rồi, phải không?”

Cô gật đầu, nước mắt rưng rưng: “Vâng… tất cả… anh và em… mọi ký ức… không còn trống vắng nữa.”

Khoảnh khắc ấy, trong căn phòng yên tĩnh, ánh sáng chiếu qua rèm cửa, hai con người – một người từng quên, một người từng chịu đựng – cùng nhau bước vào hành trình mới: hành trình của ký ức trọn vẹn, nơi nỗi đau và hạnh phúc hòa làm một, và tình yêu cuối cùng cũng được hồi sinh.

Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận hơi ấm từ anh và nhịp tim chính mình. Mỗi mảnh ký ức, mỗi vết thương, mỗi cảm xúc – tất cả đã hợp nhất, tạo thành một trái tim trọn vẹn, sẵn sàng cho tương lai.

Anh mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương, giọng dịu dàng: “Giờ thì chúng ta thật sự có thể bắt đầu lại. Không còn ký ức vỡ nát, chỉ còn tình yêu – trọn vẹn.”

Cô mở mắt, nụ cười rạng rỡ hiện trên môi, ánh sáng chiếu qua tạo thành những vệt vàng dịu dàng trên khuôn mặt cô. Một chương mới bắt đầu: trọn vẹn, dịu dàng, và đầy hạnh phúc.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×