hồi ức lạc lối

Chương 7: Bắt Đầu Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong thành phố yên ắng, ánh nắng nhẹ xuyên qua cửa sổ, phủ vàng căn phòng nhỏ mà cô và anh thuê tạm. Không còn bệnh viện, không còn máy móc, chỉ còn hai con người và không gian dịu dàng của sự gần gũi.

Nữ chính đứng bên bàn, tay cầm tách trà nóng, hơi thở nhẹ phả ra, cảm nhận sự ấm áp len lỏi qua từng ngón tay. Cô hít sâu, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, nơi mặt trời chiếu xuống những vệt sáng nhảy múa trên sàn nhà. Tim cô vừa hồi hộp vừa bình yên: mọi thứ vừa quen vừa mới mẻ, vừa an toàn vừa rạo rực.

Anh bước vào, bước chân nhẹ nhàng, mắt nhìn cô dịu dàng, giọng trầm ấm: “Em đã ngủ ngon chứ?”

Cô mỉm cười, lòng nhói nhẹ: “Rất ngon… hôm nay… cảm giác như bắt đầu lại mọi thứ.”

Anh gật đầu, ánh mắt trìu mến: “Đúng vậy. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đầu, nhưng lần này, trọn vẹn và hiểu nhau hơn.”

Họ ngồi xuống bàn, cùng nhau nhâm nhi trà, ánh mắt thoáng nhìn nhau, không cần lời nói nhưng đầy ngôn ngữ tình cảm. Mỗi cái nhìn, mỗi nụ cười, mỗi cử chỉ nhỏ – đều mang ý nghĩa trọn vẹn, như một thông điệp: “Anh luôn ở đây, và em cũng vậy.”

Một flashback nhẹ hiện lên trong đầu cô: buổi chiều họ cùng đi dạo trong công viên mùa thu, lá vàng rơi đầy trên đường, anh nắm tay cô, ánh mắt ấm áp nhưng có chút lo âu. Giờ đây, ký ức đó sống lại, nhưng không còn đau đớn – chỉ còn ngọt ngào, dịu dàng.

Cô quay sang anh, ánh mắt long lanh: “Anh… em sợ… em sẽ làm sai lần nữa…”

Anh nắm tay cô, giọng dịu dàng: “Không sao. Chúng ta đã học được từ quá khứ. Không còn hiểu lầm, không còn nỗi đau chưa nói. Mỗi bước đi sẽ là một bước chắc chắn.”

Họ cùng nhau lên kế hoạch cho những ngày tới: những buổi hẹn nhẹ nhàng, những bữa tối cùng nhau nấu, những buổi chiều đi dạo và trò chuyện. Mỗi chi tiết nhỏ đều là minh chứng cho tình yêu vừa hồi sinh, vừa trưởng thành.

Một buổi chiều, họ đi dạo trên con phố quen thuộc, ánh nắng chiếu qua kẽ lá, gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hoa sớm mùa xuân. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nắm tay cô chặt hơn một chút. “Em biết không… cảm giác lần đầu nắm tay em trở lại, nhưng khác trước… vì giờ đây, chúng ta hiểu nhau hơn, yêu nhau sâu hơn.”

Cô mỉm cười, tim nhói nhẹ: “Vâng… cảm giác này vừa quen vừa mới… thật kỳ diệu.”

Họ dừng lại bên một quán nhỏ, ngồi xuống bàn ven đường, nhâm nhi trà và bánh. Ánh mắt họ chạm nhau, không cần lời nói, nhưng trái tim cùng nhịp đập. Một khoảnh khắc yên tĩnh, dịu dàng, nhưng ngập tràn hạnh phúc.

Flashback nhẹ hiện lên: lần họ cãi nhau trước đây, những hiểu lầm, những giọt nước mắt, nhưng giờ đây, tất cả đều trở thành bài học, để họ trân trọng hơn khoảnh khắc hiện tại. Cô nhìn anh, nụ cười rạng rỡ: “Anh biết không… em cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết.”

Anh mỉm cười, ánh mắt trìu mến: “Anh cũng vậy… và anh sẽ luôn ở bên em, không để em cô đơn một lần nào nữa.”

Buổi tối, họ cùng nhau nấu ăn trong căn bếp nhỏ. Hơi ấm từ bếp, tiếng nồi chảo lách cách, mùi thức ăn lan tỏa khắp nhà, tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa mới mẻ. Anh đứng sau cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, nhịp tim họ gần nhau, cảm giác an toàn tràn ngập.

Cô quay lại, nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc: “Anh… cảm giác này… em muốn giữ mãi.”

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh cũng vậy… và chúng ta sẽ cùng giữ nó, mỗi ngày, từng khoảnh khắc.”

Cảm giác trong lòng cô vừa hạnh phúc vừa ấm áp, vừa e dè vừa chắc chắn. Mọi nỗi đau quá khứ, mọi ký ức vụn vỡ đều đã trở thành những viên gạch xây dựng tình yêu trọn vẹn hôm nay.

Họ cùng nhau ngồi bên ban công, nhìn thành phố về đêm, ánh đèn lấp lánh như những vì sao. Anh đặt tay lên tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Chúng ta sẽ bắt đầu mới, không còn lo sợ, không còn tổn thương. Chỉ còn yêu thương và hạnh phúc.”

Cô nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận hơi ấm từ anh, cảm nhận nhịp tim chính mình, cảm nhận tình yêu trọn vẹn. Một chương mới bắt đầu: trọn vẹn, ngọt ngào, và đầy hy vọng.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×