Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 10: Ký Ức Sống Dậy – Thời Khắc Quyết Định


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rừng thông ban sớm chìm trong sương trắng như một bức màn lụa. Tiếng gió khe khẽ lùa qua từng tán lá, rì rào dịu nhẹ như hơi thở của ký ức vừa chớm tỉnh. Trong căn nhà gỗ giữa đồi, An Lam mở mắt sau giấc ngủ chập chờn, cảm giác lạnh nhẹ len vào làn da như có ai vừa chạm thoáng qua gương mặt mình.

Cô đưa tay quờ theo quán tính, chạm vào khoảng trống nơi chiếc nệm bên cạnh. Tấm chăn vẫn còn ấm. Khương Duy đã dậy trước cô.

Gió luồn vào khe cửa, mang theo mùi bánh mì nướng lẫn hương cà phê. An Lam ngồi dậy, khoác nhẹ chiếc áo len, bước ra phòng ngoài.

Khương Duy đang đứng bên bàn gỗ, nghiêng đầu nhìn một xấp tài liệu cô để lại tối qua. Mắt cậu dõi theo từng dòng chữ viết tay, những ký hiệu đánh dấu đỏ, và đoạn cuối in đậm dòng chữ: “Chúng ta có quyền được nhớ, ngay cả khi ký ức không hoàn hảo.”

Cô bước đến, nhẹ vòng tay ôm ngang eo cậu. “Cậu nhớ thêm được gì nữa chưa?”

Khương Duy quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng hơn cả nắng sáng. “Một chút. Đêm mình chở cậu về sau lần hội trại hè lớp Mười. Cậu ngủ gật trên xe đạp, suýt ngã, còn hét mình ‘có lái nổi không’ dù mắt nhắm nghiền.”

An Lam bật cười. “Vì lúc đó cậu cứ lạng lạng, như say nắng.”

“Không, vì mình run.” Cậu kéo cô ngồi xuống ghế, rót cốc cà phê nóng, đẩy về phía cô. “Lúc đó tim đập mạnh đến mức mình tưởng sắp vỡ mất.”

“Giờ thì sao?” – cô cầm cốc lên, hà hơi.

“Giờ thì mình nghĩ… nếu phải chọn giữa sống sót mà không có ký ức về cậu, hoặc chết mà vẫn giữ được tất cả… mình vẫn chọn giữ.”

Ánh mắt họ gặp nhau trong làn khói mỏng của hơi cà phê. Không cần thêm lời nào.

An Lam mở laptop cũ. Cô đã viết xong gần nửa bản thảo “Hồi Ức Phiếm Hư”. Không đơn thuần là tiểu thuyết. Cô đang lồng vào đó toàn bộ bằng chứng về dự án TRẮNG – nơi ký ức con người bị lập trình, thao túng, và huỷ hoại bằng khoa học nhân tạo dưới vỏ bọc giáo dục tinh thần.

Mỗi dòng chữ, mỗi cảnh hồi tưởng, đều được giấu khéo dưới lớp ngôn từ tưởng chừng mơ hồ. Nhưng chỉ cần đọc kỹ, ai từng liên quan sẽ nhận ra – đây là lời cảnh báo, là tiếng chuông thức tỉnh.

“Cậu định gửi bản thảo đi thật à?” – Khương Duy ngập ngừng hỏi.

An Lam gật đầu. “Mình sẽ gửi dưới tên giả. ‘Tuyết Ký’ – cái tên bọn mình từng đặt cho kịch bản chưa viết xong hồi lớp tám.”

Khương Duy nhìn cô một lúc lâu. “Cậu nghĩ công bố nó sẽ khiến dự án TRẮNG sụp đổ sao?”

“Không. Nhưng nó sẽ khiến những người từng là nạn nhân hiểu rằng họ không điên, không yếu đuối, không cô độc. Ký ức họ là thật. Và sự thật… dù bị chôn vùi, cũng sẽ trồi lên.”

Cậu cười khẽ. “Mình từng không dám tin vào cảm xúc của bản thân, vì có cảm giác… có ai đó lập trình cả nỗi buồn trong mình.”

“Giờ thì không.” – cô siết nhẹ tay cậu – “Chúng ta đang sống với ký ức tự nhiên. Dù có vết nứt, nhưng là thật.”

Cậu gật đầu. Một sự bình yên lạ lùng phủ lên căn phòng.

Nhưng ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại bàn đổ dồn. Âm thanh chói lên như nhát dao rạch toang không khí. Cả hai giật mình nhìn nhau.

“Không ai biết số này, đúng không?” – Khương Duy đứng bật dậy.

An Lam gật. Cô chậm rãi nhấc ống nghe. Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ trầm, méo tiếng vì qua biến âm:

“Cô nghĩ có thể trốn mãi ở đó? Dự án TRẮNG đã được chuyển sang giai đoạn 3. Cô có thể giữ ký ức, nhưng không giữ được tự do.”

“Cô là ai?” – An Lam hỏi, tay siết chặt ống nghe.

“Người duy nhất từng thoát khỏi TRẮNG bằng chính ý chí. Và tôi biết: các người đang lặp lại con đường sai. Đừng gửi bản thảo. Họ sẽ tìm ra cô.”

Cô im lặng vài giây. “Nếu cô từng thoát, thì chắc hẳn hiểu cảm giác bị xoá trí nhớ là thế nào. Vậy tại sao không lên tiếng?”

“Vì tôi lên tiếng rồi. Và tôi đã mất con gái.”

Tín hiệu bị ngắt. Ống nghe trả về tiếng tút dài, lạnh ngắt.

An Lam đứng bất động. Mắt cô chạm phải xấp tài liệu, rồi ánh lên quyết tâm.

“Mình vẫn sẽ gửi bản thảo.” – cô nói, quay lại nhìn Khương Duy.

“Ngay cả khi điều đó có thể khiến chúng ta bị phát hiện?”

“Cậu từng hỏi mình sợ gì nhất chưa?” – cô bước tới bên cậu – “Không phải bị xoá ký ức. Không phải bị truy đuổi. Mà là sống một cuộc đời trống rỗng, biết rõ mình từng yêu ai, từng mất gì, mà không thể nói ra, không thể đấu tranh.”

Cậu nhìn cô rất lâu. Rồi nhẹ gật. “Vậy để mình giúp cậu viết phần kết. Phần mà chúng ta chưa từng có cơ hội viết tiếp.”

**

Chiều hôm đó, họ ra thị trấn. An Lam gửi gói bưu phẩm nhỏ đến một nhà xuất bản trực tuyến ở phía Bắc, nơi chuyên nhận bản thảo nặc danh, xuất bản ebook theo hình thức tự động.

Tên người gửi: Tuyết Ký.
Tên tác phẩm: Hồi Ức Phiếm Hư.
Thể loại: Tiểu thuyết – Siêu thực – Tâm lý – Tình cảm – Ký ức.

Cô đứng trước bưu điện, nhìn con tem được dán lên, rồi trượt vào khe hộp thư. Cảm giác như một đoạn ký ức được đặt lên ngọn lửa – cháy đi, để bùng sáng.

“Xong rồi.” – cô nói, quay sang Khương Duy. “Từ giờ, chúng ta chỉ cần sống như hai người bình thường. Không trốn, không che giấu.”

“Và nếu họ tìm ra?”

Cô mỉm cười. “Thì mình sẽ viết tiếp – phần hai – phần ba – cho đến khi cả thế giới đọc được sự thật.”

Cậu nắm tay cô. “Mình luôn tin cậu là người viết giỏi nhất.”

“Vì mình từng là ký ức của cậu.”

“Và giờ là hiện thực của mình.”

**

Tối hôm đó, trời lại đổ mưa.

An Lam đứng trước hiên gỗ, nhìn những giọt nước đọng trên cửa kính, lòng nhẹ như mây trôi. Cô nhắm mắt, để gió cuốn từng âm thanh vào sâu thẳm trong tai.

Đằng sau, Khương Duy bật đàn piano điện nhỏ – món họ tìm thấy trong kho đồ cũ – giai điệu chậm rãi vang lên. Bản nhạc quen thuộc: “Au clair de la lune” – bài hát cô từng nghêu ngao mỗi lần buồn ngủ trong lớp.

Cô bật cười. “Lại bản đó à?”

“Cậu ngủ được với nó mà.” – cậu cười – “Còn mình… chỉ ngủ được khi nghe cậu thở cạnh bên.”

Cô bước lại gần, ngồi xuống bên cậu. Hai người cùng nhìn ra màn mưa mờ, lòng đầy những điều chưa nói, nhưng không cần phải nói nữa.

Vì giờ đây, không còn TRẮNG, không còn máy chủ nào có thể viết lại họ.

Chỉ còn hai trái tim, tự viết lấy từng ngày sống — bằng hồi ức thật, và tình cảm chưa bao giờ chết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!