Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 11: Hồi Chuông Ký Ức – Khi Kẻ Cũ Quay Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng trong rừng sớm ấy bắt đầu bằng một tiếng chuông chùa xa xôi vang vọng. Tiếng chuông dội qua tầng tầng sương mỏng, như một hồi ký ức vọng về từ kiếp trước.

An Lam mở mắt khi ánh sáng đầu ngày lùa vào qua khe cửa sổ nhỏ. Không gian lặng đến lạ, chỉ có tiếng chim đập cánh và gió rì rào qua vòm thông. Cô ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh — Khương Duy không còn nằm bên cạnh.

Linh cảm thoáng lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô khoác vội áo, lao ra ngoài. Bên hiên nhà, một bóng người đứng quay lưng, áo khoác bay nhẹ trong gió, mái tóc hơi rối do sương đêm đọng lại. Cô định gọi tên cậu, nhưng ngay khi đặt chân ra sàn gỗ, người ấy quay lại.

Không phải Khương Duy.

Đó là một người phụ nữ – trung niên, mái tóc đen dài xõa ngang vai, làn da nhợt nhạt gần như trong suốt. Ánh mắt bà ta đen thẳm như giếng cạn, không có cảm xúc.

“An Lam,” người đó cất giọng. “Cô có thể chạy khỏi hệ thống TRẮNG, nhưng cô không thể xoá sạch dấu vết.”

An Lam lùi lại một bước. “Bà là ai?”

“Ta là ký ức từng bị chôn sống. Và giờ, ta quay lại để đòi lại vị trí trong trí nhớ của những kẻ đã phản bội.”

Bà ta rút từ trong áo một chiếc mặt nạ trắng nứt toác. Chính là loại mặt nạ những đối tượng “tái lập tâm thức” từng đeo khi bị đưa vào giai đoạn lập trình thứ hai.

“Bà từng là nạn nhân?” – An Lam hỏi, giọng thấp.

“Không. Ta là phiên bản thử nghiệm đầu tiên. Mã hóa dưới cái tên LỆ THU. Ta từng yêu một người – và bị anh ta tự tay xoá ký ức của ta, vì tổ chức bảo rằng: tình cảm là ‘nhiễu’. Bản thân ta, từ một người sống, bị biến thành một con số.”

Ánh mắt người phụ nữ tối lại. “Giống như Khương Duy của cô. Cậu ta cũng từng ký vào bản giao kèo đó. Cô tưởng mình là người duy nhất bị lãng quên sao? Không đâu. Họ đã thử nghiệm điều đó từ trước khi cô đến.”

An Lam nín lặng. Gió đổi chiều. Những câu chữ ấy như vết dao cứa thẳng vào vùng tim chưa lành hẳn.

“Vậy bà quay lại đây để làm gì?” – cô hỏi khẽ.

“Để nhắc cô rằng: nếu công bố bản thảo ‘Hồi Ức Phiếm Hư’, cô không chỉ phá hủy hệ thống – mà còn kéo theo những linh hồn vẫn còn mắc kẹt trong quá khứ. Bao gồm cả Khương Duy.”

Giọng người phụ nữ vỡ vụn. “Cô tưởng ký ức là vĩnh viễn? Không. Nó chỉ là chiếc hộp thủy tinh mong manh. Chạm vào đủ mạnh… là vỡ.”

Bà ta lùi dần, bóng biến mất trong sương trắng. Không để lại dấu chân, không để lại một lời chia tay.

An Lam đứng yên, tim đập loạn trong lồng ngực.

Sau lưng cô, có tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Là Khương Duy, đang cầm theo bó củi và hai chiếc bánh ngọt bọc giấy báo.

“Cậu đi đâu nãy giờ?” – cô hỏi, giọng lạc đi vì xúc động.

“Ra lối mòn phía nam lấy củi. Có một ông lão trông đền chùa tặng cho bánh này.” – cậu đưa cho cô một chiếc.

Cô cầm lấy, nhưng không thể ăn nổi. “Cậu có từng nhớ ai tên Lệ Thu không?”

Khương Duy đứng sững. Một khoảng lặng dài.

“Mình không biết… nhưng cái tên đó khiến mình đau đầu.” – cậu thì thầm – “Giống như từng quan trọng, nhưng bị ai đó chôn vùi đi.”

An Lam nhìn cậu rất lâu. Cô không nói gì nữa.

Buổi tối hôm đó, khi hai người đang ngồi bên bếp lửa, bản thảo “Hồi Ức Phiếm Hư” đột ngột được phản hồi từ nhà xuất bản. Một email duy nhất hiện lên trên màn hình laptop cũ:

“Chúng tôi rất tiếc. Tác phẩm này vi phạm chính sách dữ liệu trí nhớ. Hệ thống đã đánh dấu đoạn nội dung liên quan đến mã TRẮNG. Vui lòng xác minh căn cước.”

Cô thẫn thờ nhìn màn hình. “Họ đã theo dõi IP mình…”

Khương Duy bước đến, tay đặt lên vai cô. “Chúng ta rời khỏi đây. Ngay trong đêm.”

“Không. Mình không chạy nữa.” – cô cắn môi, mắt đỏ hoe – “Mình muốn tìm lại người tên Lệ Thu.”

“Để làm gì?”

“Vì cô ấy không chỉ là nhân chứng. Mà là một phần trong đoạn ký ức cậu từng có – dù cậu không nhớ. Và mình tin, cô ấy cũng bị tổn thương như mình.”

“Cậu sẵn sàng lục tung cả đống tro tàn đó lên sao?”

“Chúng ta không thể viết lại quá khứ. Nhưng nếu ta không đào lại nó, sẽ có người khác lặp lại.”

Đêm ấy, họ lặng lẽ rời thị trấn. Xe khách rẽ vào quốc lộ mờ sương. Khương Duy ngồi bên cạnh, tay nắm chặt tay cô như sợ cô biến mất giữa đoạn hành trình vô định.

Cô mở lại bản thảo. Dưới dòng tiêu đề, cô thêm một câu mới:

“Hồi Ức Phiếm Hư – không dành cho người yếu tim. Nhưng viết ra, để giữ tim còn đập vì điều thật nhất.”

Cuộc tìm kiếm người phụ nữ tên Lệ Thu chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!