Trận mưa rào đêm ấy kéo dài đến tận sáng hôm sau. Ánh nắng không xuyên nổi tầng mây dày xám xịt, khiến cả khuôn viên trường như chìm trong màn khói mỏng, lặng lẽ và âm u. Bầu không khí mang theo mùi đất ẩm, pha chút hoài niệm như thể vừa chứng kiến một đoạn ký ức sống dậy.
An Lam ngồi trên bậc thềm trước sân sau, tay nắm chặt chiếc khăn quấn quanh cổ tay Khương Duy. Cậu vẫn đang trong trạng thái bán mê tỉnh, đôi mắt hé mở lờ mờ, hơi thở đều nhưng yếu. Làn da vốn trắng giờ tái xanh, trán vẫn còn đọng mồ hôi lạnh.
Cô không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra bên trong kho dữ liệu sau khi cô giật cầu dao tự huỷ. Cũng không chắc những ký ức Khương Duy vừa nhận lại là đầy đủ hay méo mó. Nhưng cô biết rõ một điều: cậu đã lựa chọn cô một lần nữa, không chút do dự.
Lựa chọn đó, với cô, đã là đủ.
Cô kéo tay áo khoác, nhẹ lau mồ hôi trên trán cậu, lòng bàn tay run lên vì xúc động. Hơi thở Khương Duy đột nhiên giật khẽ, rồi cậu mở mắt.
“Lam… mình mơ à?”
Giọng cậu khàn đến lạ, như thể vừa được kéo về từ tận sâu trong vực ký ức. Cô cúi sát xuống, nhìn vào đôi mắt ấy – đã không còn trống rỗng, đã không còn bị lập trình. Chỉ còn nỗi nhớ, sự hoang mang… và cả một tình cảm sâu lắng đang hồi sinh.
“Không phải mơ đâu.” – cô thì thầm – “Mình đây. Mình thật sự ở đây.”
Cậu đưa tay lên, chạm vào má cô như sợ cô tan biến nếu không giữ lấy. “Mình đã quên… nhưng mình lại nhớ… tất cả…”
“Chưa phải tất cả.” – cô lắc đầu – “Có thể vẫn còn chắp vá. Nhưng mình sẽ giúp cậu nhớ. Từng chút một. Kể cả những chuyện đau lòng.”
Cậu nhắm mắt lại một lúc, môi run khẽ: “Lần đó… mình đã ký giấy. Mình chọn xoá ký ức cậu… vì nếu không, mình sẽ chết.”
“Ừ. Mình biết rồi. Nhưng lần này cậu đã chọn nhớ lại. Dù cái giá là gì, mình không quan trọng nữa. Chúng ta trở lại từ đầu cũng được.” – cô đặt tay lên tim cậu – “Miễn là cậu còn sống, còn giữ nhịp đập này, mình không bỏ cậu đâu.”
Gió thổi nhẹ qua mái tóc cô, phất lên như vệt khói sương. Nắng bắt đầu len qua kẽ mây, mỏng như tơ lụa, chiếu lên tay hai người đang nắm chặt. Cô nhận ra mình đã ngồi đó suốt gần một giờ đồng hồ, lòng không thấy mỏi, chỉ thấy mọi đau đớn đều trôi qua cùng mưa đêm.
“Chúng ta phải rời khỏi đây.” – giọng Khương Duy yếu ớt – “Còn tổ chức đứng sau dự án TRẮNG… họ chưa biến mất đâu.”
An Lam gật đầu. “Mình biết. Nhưng mình không còn sợ nữa. Cậu nhớ không, ngày bé bọn mình từng trốn trong tủ đạo cụ sân khấu, giả vờ là hai gián điệp chống lại ‘lũ người ngoài hành tinh’?”
Khương Duy bật cười khẽ. “Cậu vẽ cả bản đồ trường, đặt tên hành lang là ‘Địa đạo Omega’. Cậu luôn nghĩ xa.”
“Lần này cũng vậy. Mình đã lưu giữ tất cả hồ sơ, chứng cứ, cả đoạn video bị cắt. Chỉ cần một nơi an toàn, mình sẽ công bố tất cả.”
Cậu chống tay ngồi dậy, dù có hơi choáng. Cô đỡ lấy cậu, vòng tay qua vai cậu. Hai người chầm chậm đứng dậy, trước mặt là con đường bê tông ẩm ướt, loang lổ ánh nắng đầu ngày.
“Chúng ta đi đâu?” – cậu hỏi.
“Về nhà.” – cô trả lời – “Nhưng không phải căn phòng lạnh lẽo trong hệ thống TRẮNG. Mà là nơi cậu từng cười khi xem mình hát dở, nơi tụi mình từng ngồi ăn kem chảy cả xuống tay.”
Khương Duy nhắm mắt, khẽ cười. “Đường dài đấy. Mình đã quên cả đường về rồi.”
“Không sao. Mình nhớ.” – cô xiết tay cậu – “Và lần này, mình sẽ dắt cậu đi. Cậu chỉ cần nắm tay mình thôi.”
**
Họ lặng lẽ rời khu nhà kho ga cũ. Phía sau, cả hệ thống máy chủ TRẮNG giờ chỉ còn là xác rỗng tàn tạ. Cát Linh đã bị đưa đi cấp cứu, bất tỉnh do xung đột thần kinh sau khi hệ thống phản hồi dữ liệu ngược. Thầy Lâm – người tưởng chừng chỉ là nhân viên phụ trách phòng thiết bị – giờ lại là người duy nhất có thể làm nhân chứng cho tất cả.
An Lam rút chiếc USB đen nhỏ từ trong ngực áo, siết chặt. Trong đó là đoạn video gốc chưa bị chỉnh sửa: khoảnh khắc cô bị xoá khỏi trí nhớ Khương Duy, cảnh cậu rơi nước mắt, và quyết định hi sinh ký ức để đổi lấy mạng sống.
Nếu công khai đoạn này, hệ thống giáo dục lập trình ký ức đang ngấm ngầm vận hành tại các trường học sẽ bị lật tẩy. Nhưng cô biết, để làm điều đó, cô cần thời gian, và hơn hết – cần giữ được mạng sống của cả hai.
“Chúng ta phải rời khỏi thành phố này.” – cô nói khi hai người băng qua ngã tư vắng – “Ít nhất là một thời gian, cho đến khi an toàn hơn.”
“Đi đâu cũng được.” – cậu mỉm cười, tay vẫn nắm tay cô – “Chỉ cần cậu không buông tay mình nữa.”
**
Một tuần sau.
Thị trấn nhỏ bên rìa núi đá phía nam là nơi họ dừng lại. Nhà gỗ thuê tạm giữa rừng thông, không wifi, không sóng điện thoại – nhưng lại yên bình đến lạ. Buổi sáng có tiếng chim, chiều có gió mát, đêm thì bầu trời sao phủ kín đỉnh đồi.
An Lam mở sổ ghi chép, tay vẫn còn hơi run khi viết lại từng đoạn ký ức cũ. Cô cẩn thận sắp xếp lại thông tin từ tài liệu của thầy Lâm, lồng ghép vào nhật ký riêng để tạo nên một câu chuyện đầy đủ và mạch lạc.
“Cậu định xuất bản à?” – Khương Duy hỏi khi bước ra với hai cốc cacao nóng.
“Ừ.” – cô đón lấy – “Một cuốn tiểu thuyết trinh thám – kinh dị – lãng mạn – siêu thực. Dựa trên những gì ta từng sống.”
“Thế còn tên?” – cậu ngồi xuống bên cạnh, tựa đầu vào vai cô.
“Hồi Ức Phiếm Hư.” – cô mỉm cười – “Vì những ký ức dù bị bẻ cong, dù đã từng bị cho là sai lệch… vẫn là những gì thật nhất, và vẫn sống mãi trong tim mình.”
“Cậu vẫn nhớ từng câu mình viết trong thư tay thời cấp hai.” – cậu thì thầm.
“Cậu viết ngu ngốc thật đấy. Nhưng mình giữ.” – cô cười, mắt hoe đỏ.
Bên ngoài, nắng cuối ngày đổ dài trên nền gỗ, lấp lánh như sợi tơ ký ức. Dù không ai biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng khoảnh khắc ấy, giữa rừng xanh và hơi thở hòa nhịp, họ biết — lần tái sinh này, họ đã tìm lại nhau thật sự.