Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 13: Hồ Ký Ức – Nơi Không Gương Phản Chiếu Gương Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố Đà Lâm nằm giữa vùng cao nguyên sương phủ quanh năm. Nơi đây từng là chốn nghỉ dưỡng nổi tiếng vào thập niên 60, nhưng kể từ khi hệ thống đường tàu bị tháo bỏ và hồ nước chính bị phong toả vì vụ chìm thuyền bí ẩn, nơi này dần chìm vào quên lãng như một giấc mơ không hồi đáp.

An Lam bước xuống xe buýt cùng Khương Duy. Hơi lạnh len qua cổ áo. Cô siết chặt khăn choàng, đưa mắt nhìn quanh. Đà Lâm phủ một màu xám nhạt, ánh mặt trời không sao xuyên nổi qua tầng sương dày.

Trước mắt họ là hồ Hồi Tâm – cái tên được dân địa phương đổi gọi sau vụ mất tích của 12 học sinh trong một chuyến cắm trại mười năm trước. Trên mặt hồ phẳng lặng, không một con sóng, chỉ phản chiếu bóng cây trơ trọi và bầu trời không màu. Kỳ lạ là — không ai trong số người dân bản xứ dám lại gần vào lúc hoàng hôn.

“Cậu thấy gì không?” – An Lam hỏi, mắt không rời mặt hồ.

“Không có gì.” – Khương Duy cau mày – “Cả hình mình… cũng không phản chiếu.”

Cô gật đầu. “Chính là lý do tại sao họ gọi nơi này là Hồ Ký Ức. Ai mang trong mình đoạn ký ức bị xoá, khi đứng trước mặt hồ… sẽ không nhìn thấy chính mình.”

Họ thuê phòng trong một nhà trọ cũ sát rìa hồ. Căn phòng ẩm mốc, sàn gỗ cong vênh, nhưng chủ nhà lại tỏ ra cực kỳ niềm nở khi biết họ là nhà báo tự do tìm hiểu về những vụ “tâm lý học cộng đồng bị can thiệp”.

“Cô hỏi về Lệ Thu à?” – người chủ trọ hỏi nhỏ khi đưa họ lên lầu – “Có một cô gái như vậy từng ở đây. Mỗi tối đều ra ngồi bên hồ. Không nói gì. Chỉ khóc.”

“Bà biết cô ấy đi đâu không?” – An Lam hỏi.

“Không rõ. Có người nói cô ấy gieo mình xuống hồ. Nhưng không ai thấy xác. Cũng không ai nhìn thấy… mặt của cô ấy rõ ràng. Lúc nào cũng đeo mạng che nửa mặt.”

An Lam siết nhẹ quai túi. Lệ Thu… vẫn còn sống?

Tối hôm đó, họ ra hồ.

Gió thổi lạnh cắt. Mặt hồ lặng như tấm gương chết. Ánh trăng mờ soi xuống không hắt lại bóng ai. Chỉ có bóng cây rủ, dài như bóng người đang cúi gập.

An Lam mở chiếc gương nhỏ trong túi. Trong mặt kính bạc, chỉ có mỗi hình bóng Khương Duy hiện rõ. Còn cô — chỉ thấy sương.

“Lệ Thu đã nhập vào cậu…” – cô nói khẽ. “Mình từng nghĩ cảm xúc chỉ là của riêng mỗi người. Nhưng hoá ra, chúng ta có thể kế thừa cả những vết thương.”

Khương Duy quay sang. “Không. Cậu là chính cậu. Mình yêu cậu vì từng câu chữ, từng ánh mắt… không ai có thể viết ra như vậy. Dù có giống ai, dù ký ức có bị hoà trộn, mình vẫn nhận ra cậu.”

Cô bật cười khẽ. “Nghe như đoạn cuối tiểu thuyết.”

“Mình đang sống trong chính tiểu thuyết cậu viết.”

Câu nói khiến tim cô mềm đi.

Nhưng rồi… một âm thanh khe khẽ vang lên từ phía cuối bờ hồ. Là tiếng dậm chân trên nền cỏ ướt. Cả hai lập tức quay đầu. Trong làn sương trắng, có một bóng người mặc váy trắng dài, mái tóc đen xoã kín mặt, đang tiến lại.

Cô gái đó dừng lại cách họ vài mét. Không nói, không cử động, chỉ đưa tay phải lên – cầm theo một chiếc mặt nạ trắng.

Mặt nạ… giống hệt loại mà Lệ Thu từng đeo.

“Là cô ấy…” – Khương Duy thở khẽ.

Cô gái không lên tiếng. Chỉ khẽ cúi đầu, rồi quay người bỏ đi.

An Lam định bước theo, nhưng cậu giữ tay cô lại. “Cẩn thận. Cô ấy không phải đang dẫn mình… mà đang thử thách ký ức của mình.”

Sáng hôm sau, họ đến phòng lưu trữ hồ sơ dân sự cũ tại trụ sở hành chính Đà Lâm. Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng An Lam lôi được một tập hồ sơ ngả màu, dòng chữ mờ nhạt: “LỆ THU – TRƯỜNG HỢP ĐẶC BIỆT – KHÔNG XÁC NHẬN ĐƯỢC DANH TÍNH GỐC”.

Lật ra, An Lam sững sờ: trong hồ sơ là ảnh chụp khuôn mặt một cô gái — khuôn mặt đó giống hệt cô.

Chỉ có điều… ánh mắt hoàn toàn khác. Trống rỗng. Như một người bị lập trình.

“Không thể nào…” – cô lẩm bẩm.

Phía dưới là đoạn chú thích:
“Đối tượng có dấu hiệu đồng bộ hóa ký ức với mẫu ký ức khác. Có khả năng là ký ức tự nhân bản (echo memory) – cần xoá vòng lặp hoặc tách biệt vùng nhớ.”

“Cậu là vùng ký ức tách biệt.” – Khương Duy nói, giọng trầm hẳn. “Cậu không chỉ kế thừa ký ức của Lệ Thu… mà còn là nơi chứa phần cô ấy không dám giữ.”

An Lam nhìn sâu vào ảnh trong hồ sơ. “Vậy nếu mình tìm được cô ấy… có nghĩa là mình có thể giúp cô ấy nhớ lại phần cảm xúc cô ấy từng bỏ quên.”

“Và có thể… ký ức của mình cũng sẽ thay đổi.”

Cô gật nhẹ. “Mình sẵn sàng.”

Đêm hôm đó, họ lại ra hồ.

Cô gái áo trắng vẫn đứng đó, như thể chưa từng rời đi. Nhưng lần này, khi hai người đến gần, cô không quay đi.

Cô chậm rãi tháo mặt nạ.

Khuôn mặt hiện ra — là của An Lam. Nhưng ánh mắt… đau đớn, trống rỗng, như sắp tan biến.

“Cậu… là mình?” – An Lam hỏi.

Cô gái khẽ gật. Rồi mở miệng nói — giọng nói như vọng từ giấc mơ cũ:

“Trả lại cho tôi đoạn ký ức về tình yêu… mà tôi đã vứt bỏ.”

Một làn gió lớn thổi qua.

Cả hồ Hồi Tâm rung lên như mặt gương bị đập vỡ.

An Lam ngã quỵ xuống, hai tay ôm đầu. Những mảnh ký ức lạ tràn về: những lần đứng chờ dưới mưa, những dòng thư chưa gửi, một buổi chiều chia tay giữa sân ga cũ… tất cả đều là cảm xúc cô chưa từng sống qua, nhưng đau đến nghẹt thở.

Khương Duy ôm lấy cô, cố giữ cho cô không ngã. Nhưng cậu cũng cảm thấy một phần tâm trí bị kéo đi, như ai đó đang chạm vào dây thần kinh chưa từng gọi tên.

Cô gái kia tan vào sương. Nhưng giọng nói vẫn văng vẳng:

“Hãy viết nốt phần cuối cho tôi… để tôi không bị quên đi vĩnh viễn.”

An Lam gục đầu vào vai Khương Duy.

“Mình đã hiểu… Lệ Thu chưa từng muốn xoá tình cảm. Cô ấy chỉ không đủ can đảm giữ nó.”

Cậu vuốt tóc cô. “Còn cậu thì đủ mạnh mẽ để viết lại hết mọi thứ.”

Ngày hôm sau, An Lam mở laptop, gõ dòng đầu tiên cho chương mới của bản thảo:

“Có những ký ức không thuộc về ta, nhưng ta vẫn giữ chúng, để ai đó biết rằng: họ từng yêu, từng đau, và từng được sống thật.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!