Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 15: Những Cánh Cửa Chưa Khép Của Một Giấc Mơ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau khi trở về từ Đà Lâm, An Lam vẫn thường mơ thấy hồ nước. Nhưng không còn là những giấc mơ buốt lạnh, ẩm mốc và gương mặt nhòa mờ không tên nữa. Trong mơ, hồ Hồi Tâm trở nên trong xanh như pha lê. Giữa mặt nước, Lệ Thu đứng lặng, mỉm cười, ánh mắt đã có lại màu dịu dàng của người từng biết yêu.

Khi cô tỉnh dậy, ánh nắng tràn qua khung cửa sổ căn hộ tầng ba cũ kỹ mà cô và Khương Duy đang thuê ở ngoại ô thành phố. Nắng chạm lên chậu lan trắng ngoài ban công, làm cánh hoa mỏng manh rung khẽ. Một cảm giác yên bình chưa từng có len vào tim cô — như thể, sau tất cả những hỗn loạn, cô đã tìm được một khung trời thật sự để thở.

Khương Duy đã dậy sớm. Cậu ngồi ở góc bàn làm việc, chỉnh sửa đoạn ghi âm cho podcast mới – chủ đề “Ký ức: thứ có thể quên nhưng không thể xoá.” Nghe thấy tiếng cô trở mình, cậu quay lại mỉm cười: “Dậy rồi à, nhà văn lãng đãng của anh?”

Cô cười nhẹ. “Đừng gọi em vậy. Bản thảo vẫn chưa được duyệt cơ mà.”

“Không duyệt thì mình tự in. Phát hành bản thảo cho… người không muốn quên.” – Khương Duy chớp mắt. Cô biết cậu đang nói thật. Với cậu, câu chuyện ấy không chỉ là văn chương. Đó là minh chứng cho tình yêu vượt ký ức.

Một ngày nọ, An Lam nhận được một phong thư không đề người gửi. Phong bì được viết tay bằng mực xanh đậm, địa chỉ người nhận là cô, nhưng nét chữ lại có phần quen thuộc – nghiêng nghiêng như người đã từng học cùng cô ở một thời gian xa lắm.

Cô mở thư. Trong là ba tờ giấy. Tờ đầu tiên là dòng viết ngắn:

“Tôi vẫn còn sống. Và tôi vẫn đang nhớ lại, từng mảnh. Cảm ơn cô đã viết nốt phần mà tôi từng sợ phải nhớ.” – L.Thu

Tim An Lam như hụt một nhịp.

Tờ giấy thứ hai là bản sao y một trang nhật ký, có vết bẩn nước và dấu tay mờ. Trên đó là những đoạn ký ức rời rạc: “...sân ga mùa hạ năm đó... ánh mắt cậu ấy nhìn mình như trời chạng vạng... nếu mình có thể giữ lại một giây thôi, chắc cũng đủ sống đến hết đời...”

Tờ thứ ba là một bản đồ phác họa tay – một con đường nhỏ xuyên qua khu rừng thông phía Tây ngoại ô, dẫn đến một ngôi nhà gỗ không đánh số. Dưới bản đồ, ghi một dòng duy nhất: “Tới đây khi nào cô sẵn sàng. Nhưng hãy đi một mình.”

“Em sẽ đi.” – An Lam nói với Khương Duy khi cậu đọc xong thư. Cậu không ngăn, chỉ lặng lẽ nắm tay cô.

“Anh tin cậu ấy cần gặp riêng em, để khép lại phần còn dở của ký ức. Không phải của cậu ấy, mà là của chính em.”

Cô gật đầu. Cảm giác như một cánh cửa vẫn luôn để mở từ nhiều năm trước, giờ mới thật sự có cơ hội được đóng lại – không phải vì trốn, mà vì đã đủ bình yên để khép.

Buổi sáng hôm đó, An Lam đi xe buýt đến điểm cuối thành phố, rồi đi bộ băng rừng hơn một giờ. Trên tay cô là cuốn sổ tay duy nhất cô giữ từ thời đại học – trang cuối là một bức ảnh cũ: cô và Khương Duy chụp ở bãi cỏ sau trường, cười rạng rỡ dưới nắng. Bức ảnh không có Lệ Thu. Nhưng trong ánh mắt cô lúc đó, cô biết một phần ký ức trong mình không hoàn toàn của riêng cô.

Ngôi nhà gỗ hiện ra sau tán thông già. Cửa không khoá. Cô đẩy nhẹ.

Trong nhà, mùi gỗ mới và trà thảo mộc thoảng lên. Trên bàn, một ly trà vẫn còn bốc khói. Và ở đầu kia phòng – là Lệ Thu.

Cô đứng đó, không đeo mặt nạ. Gương mặt thật, nhưng làn da đã tái hơn, đôi mắt thâm quầng, nhưng ánh nhìn… đã có lại sự sống.

“Cô đến rồi.” – Lệ Thu nói. Giọng cô ấy giống cô đến rợn người, nhưng mềm hơn, chậm hơn – như người từng sống một cuộc đời gấp đôi thời gian thật.

“Cô sống ở đây bao lâu rồi?” – An Lam hỏi.

“Từ sau khi tôi trốn viện. Tôi phải học cách tồn tại mà không dựa vào cảm xúc của ai khác.”

“Còn tình yêu của cô?”

“Tôi từng nghĩ nó bị xóa. Nhưng không – nó chỉ bị dồn xuống đáy.” – Lệ Thu cúi mặt – “Nhờ cô, tôi đã đọc lại nó, đã hiểu được... vì sao tôi đau, vì sao tôi chọn quên.”

An Lam im lặng một lúc. Rồi đặt sổ tay xuống bàn.

“Vì tôi cũng từng chọn quên.”

Lệ Thu ngước nhìn. Hai người phụ nữ – hai bản sao ký ức – đối diện nhau. Không còn ai phải che mặt, không còn ai phải giả làm ai khác.

“Vậy giờ cô muốn gì?” – Lệ Thu hỏi.

“Muốn sống nốt phần đời còn lại mà không sợ mình là ai.”

Lệ Thu khẽ gật. Cô bước tới, mở tủ sách nhỏ, lấy ra một hộp gỗ. Trong đó là hàng chục cuộn băng cassette ghi âm – ký ức bằng âm thanh.

“Đây là những gì tôi còn giữ. Những mảnh tôi từng không dám đối mặt. Giờ tôi gửi lại cho cô.”

An Lam không từ chối. Cô ôm lấy hộp băng, như ôm lấy một phần linh hồn từng vỡ nát.

Khi cô rời ngôi nhà, trời sắp tối. Trên con đường quay về, cô không thấy sợ, không thấy trống. Cô nghe từng tiếng lá chạm gió, từng hơi thở ấm giữa lạnh rừng. Cô bước đi, và cảm thấy… nhẹ.

Và khi cô trở lại căn hộ, Khương Duy đã chờ trước cửa. Không hỏi gì, chỉ dang tay ôm cô.

“Xong rồi.” – cô nói. “Em đã khép cánh cửa đó.”

“Giờ là lúc mở cánh mới.” – cậu thì thầm.

Đêm đó, họ mở máy cassette. Băng thứ nhất – giọng Lệ Thu vang lên, yếu ớt:

“Nếu có ai nghe được đoạn này, xin hãy nhắc tôi rằng: tôi đã từng yêu. Tôi đã từng được yêu. Dù là trong ký ức của người khác.”

An Lam tựa đầu vào vai Khương Duy. Cô biết – cánh cửa giấc mơ đã khép, nhưng hành trình của một trái tim vừa học lại cách yêu thật sự mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!