Gió tháng Chạp luồn qua hàng xà cừ già ven đường, rải bóng lá dài lên bậc thềm đá cổ của Thư viện Thành phố – toà nhà ba tầng bằng đá vôi xám, mái vòm cong vút như mái vòm thời Victoria, nằm ẩn mình giữa khu phố cũ. An Lam đứng dưới tấm biển gỉ màu đồng xanh “THƯ VIỆN KÝ ỨC” vừa được dựng lại, hít một hơi sâu. Bên cạnh, Khương Duy kéo cao cổ áo, kín đáo quan sát hai người bảo vệ mặc âu phục đen đang trò chuyện nhỏ trước cửa chính; ở cuối bậc cấp, một tấm bảng gỗ đề “KHU LƯU TRỮ TÍN LIỆU CÁ NHÂN – KHÔNG PHẬN SỰ MIỄN VÀO”.
Cô đưa mắt ra hiệu. Cả hai men theo lối cầu thang hông tràn ngập bụi hoa sữa, luồn qua cửa phụ hở bản lề. Ngôi thư viện này từng đóng cửa trùng tu sau vụ rò rỉ dữ liệu nội bộ – dữ liệu mà tổ chức TRẮNG dùng làm kho sao chép ký ức thô. Tin nhắn nặc danh gửi cho An Lam đêm qua bảo rằng: “Bản gốc của mọi hồi ức bị đánh cắp nằm dưới tầng hầm thư viện”.
Hành lang bên trong tối om, chỉ có đèn khẩn cấp đỏ lờ mờ. Mùi giấy cũ ngai ngái vờn mũi. Cô bật đèn pin, quét lên các giá sách cao gần chạm trần; gáy sách ghi đủ thứ mã lạ: Aβ‑R45, SΔ‑12H, Duy.L‑V2… Khương Duy sờ một gáy sổ, lạnh buốt, cảm giác như chạm kim loại chứ không phải giấy.
“Không phải sách.” – cậu thì thầm. An Lam nghiêng pin: giá sách là khung thép, bên trong xếp dày ổ cứng 2,5 inch phủ nhãn decal giả gáy da. “Nơi ‘đọc’ ký ức,” cô lẩm bẩm, “chính là đây.”
Ở cửa cuối hành lang, tấm bảng chữ đồng “Phòng Đọc Đặc Biệt” khẽ lay trong gió lùa. Khóa từ. Cô rút trong túi một thẻ từ bác sĩ Từ Linh trao: mã truy cập cũ. Ánh đèn màu lục lóe, khóa mở.
Phòng rộng hun hút, bốn bức tường gắn đầy màn hình CRT cũ. Trên mỗi màn là giao diện DOS chạy lệnh xoá – ghi – nén. Ở giữa đặt độc một ghế gỗ bọc da, kề bên là thiết bị đội đầu gắn điện cực. Mùi ozone và nhựa cháy ẩn bên dưới mùi giấy, khiến da gáy Khương Duy râm ran.
Cô tiến lại bàn điều khiển, gõ lệnh liệt kê: > list /full. Cửa sổ xổ xuống hàng trăm tên file .mem: Lam.A – Core, Duy.K – Fragment02, Thu.L – MirrorFull. Cô bấm Thu.L‑MirrorFull – thông tin chiếu: 4.3 GB, mã hóa AES, truy cập cuối “2h16 – HUMADMIN”. Đó chính là bản sao Lệ Thu từng sợ hãi. Nhưng phía dưới còn một file khác: Duy.K – DeleteQueue. “Xóa ký ức Duy?” – cô chau mày.
Bỗng hệ thống chớp, hiện cảnh báo: “Truy cập trái phép – ghi đè đang tiến hành. Tự huỷ sau 120s.” Đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy. Từ loa phòng, giọng méo vọng: “Bước khỏi bảng điều khiển, Lam. Mọi thứ em làm sẽ kéo cậu ta mất trí vĩnh viễn.”
Cô nhận ra giọng Cát Linh – nhưng trầm hơn, gấp gáp. “Chị vẫn sống?” – An Lam cao giọng. “Chị giam ký ức người ta ở đây để làm gì?”
“Để tránh một thảm họa. Đưa ký ức trả về cho người quá yếu sẽ khiến não họ vỡ mạch. Khương Duy không chịu nổi.” Giọng nói chen lẫn tạp âm. “Em cứu được vài người, nhưng sẽ giết cậu ấy.”
Khương Duy bước tới, tay đặt lên vai An Lam. “Anh chọn,” cậu nói lớn, hướng về loa. “Đừng lựa chọn thay anh nữa.”
90 giây. An Lam lùa ngón tay mở dòng lệnh > cancel /schedule, rồi > copy Thu.L‑MirrorFull → Duy.K‑Fragments. Hệ thống báo overwrite? Y/N. Cô gõ Y. “Gộp ký ức vào nhau,” cô giải thích. “Không xóa, không tách – mà là chia sẻ. Anh sẽ nhớ cả phần cô ấy, cô ấy sẽ được sống qua anh, và anh không còn trống.”
60 giây. Trên màn hình, thước tiến độ chạy chậm. Quạt tường rú lên.
40 giây. Mạch điện ngoài hành lang xẹt tia lửa. Khóa tự động sập. Mùi khét bùng.
20 giây. Thanh tải mới lóe 100 %. Dòng chữ xanh: Merge successful – CRC valid. Cô đập nút > flushcache.
10 giây. “Nằm ghế!” – cô kéo Khương Duy ngồi, ấn điện cực lên thái dương cậu. Chụp điện não nháy xanh, dữ liệu tuôn như thác ánh sáng qua cáp quang, rót thẳng vào mạch ký ức mở.
Hệ thống tắt phựt. Cả phòng chìm tối. Một lát sau, đèn dự phòng đỏ lên. Khương Duy mở mắt, hơi thở dồn dập. Cô cúi sát: “Anh ổn chứ?”
Cậu nở nụ cười ngỡ ngàng, đôi mắt sâu như chứa hai tầng ký ức giao hòa. “Anh… nghe thấy tiếng ai hát… và mùi giấy thư cũ. Nhưng vẫn nhớ rõ nụ cười em dưới nắng.” Cậu khẽ chạm má cô. “Tất cả… đều là anh.”
Đúng lúc đó, cửa thép bị cưỡng bức mở. Cát Linh – mái tóc ngắn, áo blouse phanh, vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt rắn. Thấy Khương Duy bình tĩnh ngồi, cô khựng. “Không vỡ mạch? Không co giật?”
An Lam đứng chắn. “Không. Chỉ là anh ấy cuối cùng được toàn vẹn.”
Cát Linh rũ vai, cười khan. “Có lẽ… tôi sợ thay anh ấy.” Cô nhìn thẳng An Lam. “Mang file đó đi. Hệ thống khởi động lại sẽ truy lùng bản sao.” Cô ném USB 64 GB. “Đủ chứa tất cả thư viện. Phần em muốn sau này cho thế giới, cứ cho. Nhưng rời khỏi đây trước khi họ tới.”
Ngoài xa, tiếng còi cảnh vệ vang. Đèn pha lia khung cửa kính mờ bụi.
Khương Duy siết tay cô. “Đi.”
Họ rời thư viện qua lối mái, trượt xuống thang cứu hỏa. Đêm vỡ ra thành từng mảng hơi nước, trăng non treo, gió rét quật tóc rối. Ở góc phố, trước chiếc taxi đợi sẵn, An Lam ngoái nhìn tòa nhà đá xám – cửa sổ tầng hai bừng sáng, nơi Cát Linh đứng lặng, gương mặt ngược sáng, không đọc được biểu cảm. Cô khẽ gật. Bên kia, người phụ nữ giơ tay vẫy – cái vẫy chậm rãi như khép màn sân khấu.
Taxi lao đi, bánh rít trên mặt nhựa. Trong khoang xe, USB nhỏ nằm gọn trong tay An Lam, ấm dần theo nhiệt da. Cô biết: bên trong, hàng vạn hồi ức đang chờ ngày lên tiếng – không bị bóp méo, không bị xóa, mà được lưu trú vĩnh viễn.
Khương Duy tựa đầu vào ghế, mắt lim dim. “Anh nghe cô ấy hát…” Cậu khe khẽ ngân giai điệu cũ – bài tình ca Lệ Thu từng để lại trong băng. An Lam mỉm cười, nắm tay cậu: “Ký ức không có hồi kết, vì trái tim còn đập sẽ kể tiếp phần sau.”
Ngoài kính, phố đêm loáng ánh đèn, kéo dài như dải phim chiếu ngược. Họ đi, mang theo một thư viện trong lòng bàn tay – thư viện của những kẻ từng không có hồi kết, giờ đây bắt đầu viết chương mới với bút mực riêng mình.