Tháng Mười Một năm ấy lạnh khác thường, như một đoạn ký ức cũ cố quay lại giữa những nhịp sống mới. Mỗi buổi sáng, sương phủ đầy khung cửa kính, để lại dấu vết mơ hồ như những ngón tay từng viết chữ lên mặt kính, rồi biến mất trước khi kịp đọc.
An Lam dạo này thường ghi lại giấc mơ. Không phải để diễn giải, mà để giữ lại. Giống như người ta giữ một tấm ảnh mờ, biết rõ sẽ chẳng bao giờ rửa được nét, nhưng không nỡ vứt. Trong giấc mơ ấy, cô luôn đứng ở giữa một khu vườn phủ đầy giấy trắng. Trên mỗi tờ giấy là một chữ duy nhất: “Chưa.”
Chưa nói.
Chưa nhớ.
Chưa kịp yêu.
Chưa kịp tha thứ.
Một buổi chiều, khi hai người đang ngồi ở quán cà phê cũ dưới chân chung cư – nơi họ từng tránh mưa lần đầu năm mười bảy tuổi – Khương Duy bỗng lấy ra một cuốn sổ tay mới. Không có dòng chữ nào. Chỉ có bìa màu xám tro và một bút máy cũ.
“Anh tính làm gì với nó?” – An Lam hỏi.
“Viết những điều mình không bao giờ nói ra. Nhưng muốn để lại.”
“Như di chúc?”
“Như phần tiếp theo của cuốn nhật ký không tên.”
An Lam cười nhẹ. Nhưng trong cô có gì đó hơi chùng lại. Bởi sâu trong tim, cô biết những điều không viết ra… luôn là những điều day dứt nhất.
Đêm đó, Khương Duy không ngủ. Cậu ngồi dưới ánh đèn vàng, viết liên tục suốt ba tiếng. Từng trang giấy lật nhanh, nhưng không phát ra âm thanh. Như thể từng chữ đang được khắc lên ký ức, không phải giấy.
An Lam thức dậy giữa chừng, bước ra ban công. Nhìn thấy lưng cậu – gầy hơn cô nghĩ – khẽ run dưới lớp áo mỏng. Cô không nói. Chỉ lặng lẽ đặt tay lên vai cậu.
“Anh ghi lại gì vậy?” – cô thì thầm.
“Những chuyện mà… trong mọi dòng thời gian, anh đều không có can đảm nói. Kể cả kiếp trước.”
Cô không hỏi tiếp. Cô hiểu. Một người từng mất trí nhớ sẽ sợ mất thêm bất cứ điều gì, kể cả sự im lặng của mình.
Sáng hôm sau, cậu đưa cô cuốn sổ. “Nếu một ngày nào đó… anh quên em trước.” – Khương Duy nói – “...hãy đưa nó cho anh đọc lại.”
An Lam cầm cuốn sổ, nhưng không mở. Cô cất nó vào hộp gỗ có khoá, cùng với thư tay, cuộn băng cassette, và những tờ ghi chú vụn vặt của những người chưa từng biết nhau nhưng từng chia sẻ cùng một ký ức.
Họ sống tiếp như thế. Như hai kẻ đứng giữa trạm chờ ký ức, đợi chuyến tàu cuối cùng để rời khỏi những điều từng ám ảnh. Nhưng chuyến tàu ấy không đến.
Thay vào đó, họ nhận được một email nặc danh:
“Nếu các người nghĩ rằng ký ức chỉ cần sống yên trong lòng là đủ, thì các người đã lầm. Mọi thứ đều để lại dấu vết.
Tòa nhà trắng phía bắc thành phố – tầng thứ 4 – Phòng Lặng.”
Không ai ký tên. Nhưng font chữ, cách hành văn… lại giống y hệt cách Lệ Thu từng viết khi còn ở bệnh viện.
“Phòng Lặng…” – An Lam lặp lại. Từng là nơi cách ly đặc biệt cho bệnh nhân không xác định nhân cách, nơi mọi tiếng động đều bị triệt tiêu để giữ người bên trong không bộc phát. Nhưng nó đã bị bỏ hoang từ ba năm trước, sau một vụ bệnh nhân biến mất không dấu vết.
Họ đến nơi vào một sáng thứ Bảy. Tòa nhà trắng phủ đầy dây leo, bậc thang dẫn lên tầng bốn gãy vụn. Bầu trời xám chì, gió rít qua ô cửa kính vỡ tạo nên thứ âm thanh lạnh buốt như tiếng gọi từ vực sâu.
Cửa phòng Lặng không khoá. Bên trong tối đen. Một bóng người ngồi giữa phòng, lưng quay lại, tóc dài xõa xuống vai, áo trắng nhàu nát. Trước mặt người ấy là một chồng sổ tay dày.
An Lam và Khương Duy nhìn nhau. Không ai nói.
Người ấy quay lại.
Là Lệ Thu. Nhưng không phải gương mặt cô từng gặp.
Gương mặt này già hơn. Mắt sâu hốc. Và đặc biệt… một bên má như bị bôi mờ – như trong ký ức bị xoá sai chỗ.
“Cô là…” – An Lam cất giọng.
“Tôi là phần dư.” – người ấy đáp. “Phần bị bỏ lại khi các người hợp nhất ký ức. Tôi là phần ‘không cần thiết’.”
Khương Duy lùi một bước. Nhưng An Lam tiến lên.
“Không có ký ức nào là không cần thiết.”
“Vậy hãy nhớ lại tôi.” – người ấy đưa một cuốn sổ – “Cuốn này viết những điều cậu chưa từng dám nghĩ tới.”
Cô cầm lấy. Trang đầu là dòng:
“Ký ức của người không được chọn.”
Và ngay lúc đó – tòa nhà rung lên. Tiếng loa cũ cất giọng:
“Truy cập lậu ký ức cấm. Kích hoạt triệt tiêu.”
Đèn nhấp nháy. Sàn nứt. Người trước mặt mỉm cười: “Nếu cô rời đi, tôi sẽ biến mất. Nếu cô ở lại, cô sẽ quên mình là ai.”
An Lam quay sang Khương Duy. Cậu gật. Không cần nói. Dù cô ở lại hay rời đi – cậu sẽ đợi.
Cô mở sổ. Gió quật tung trang giấy. Và rồi… mọi thứ trắng xoá.
Khi tỉnh lại, cô đang nằm trên giường. Bên ngoài trời vẫn tháng Mười Một. Nhưng căn phòng không giống căn trọ quen thuộc. Mọi thứ ngăn nắp, sạch, lạ.
Khương Duy bước vào, cười nhẹ: “Chào em. Anh là Khương Duy – hàng xóm tầng trên. Em ổn chứ?”
Cô nhìn cậu, đầu đau như búa bổ.
“Em… là ai?”
Cậu sững. Nhưng không lộ vẻ hoảng.
Cậu ngồi xuống, đặt một cuốn sổ nhỏ vào tay cô.
“Đọc đi. Nếu em quên… thì hãy yêu anh lại từ đầu.”
Trang đầu tiên ghi:
“Gửi người sẽ quên tôi một lần nữa.
Đây là tất cả những điều tôi không bao giờ dám viết ra.
Nhưng nếu em đang đọc nó, thì em xứng đáng biết:
Tôi đã yêu em. Và vẫn đang yêu – kể cả khi em không còn là em.”