Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 19: Người Đọc Cuốn Nhật Ký Của Người Khác


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trong căn phòng xa lạ, ánh nắng sớm rọi qua rèm, len vào những khoảng lặng mơ hồ như từng ký ức cũ còn sót lại.

An Lam ngồi dựa vào thành giường, cuốn sổ trên tay mở ra ở trang đầu tiên. Nét chữ mềm, đều, không phô trương – là nét của một người viết bằng trái tim, không phải bằng tay.

“Gửi người sẽ quên tôi một lần nữa.
Nếu em đang đọc những dòng này, có lẽ trí nhớ em đã bị cướp đi. Nhưng tình cảm không nằm trong trí nhớ. Nó nằm ở nơi sâu hơn… nơi ký ức không thể chạm đến.”

Cô không nhớ mình là ai, không biết người tên Khương Duy đang ngồi trầm lặng ở góc phòng là ai, nhưng dòng chữ kia – không hiểu sao – khiến tim cô thắt lại. Như thể ai đó trong lòng cô đang vươn tay ra khỏi hố sâu, cố giữ lại điều gì đó vừa tuột mất.

“Anh là ai?” – cô khẽ hỏi, mắt không rời trang giấy.

Khương Duy bước lại, đưa cho cô một ly sữa nóng, ánh mắt dịu dàng như một người đã quen với việc bị lãng quên.

“Anh từng là người em từng yêu.” – cậu ngừng lại. “Hoặc… từng hứa sẽ yêu lại, dù em không còn nhớ gì.”

An Lam không nói. Cô chỉ cúi đầu đọc tiếp.

“Em từng nói với anh rằng, nếu một ngày em quên hết, hãy để em tự yêu lại từ đầu.
Anh không biết có nên tin. Nhưng anh chờ.
Mỗi sáng, mỗi trưa, mỗi đêm – anh ngồi đây và viết lại tất cả.
Có thể em sẽ không đọc.
Nhưng anh thì không thể ngừng viết.”

Cô chạm tay lên trang giấy. Dấu mực in nhẹ vào đầu ngón tay – một loại mực có thể tan khi thấm nước. Cô tự hỏi: nếu khóc, liệu những con chữ này có nhòe mất?

Buổi chiều, Khương Duy đưa cô ra ban công. Thành phố phía dưới vẫn là thành phố cô chưa kịp quen. Nhưng gió, nắng, tiếng ve muộn và mùi café từ tiệm góc phố… lại như đã ở trong ký ức của cô từ rất lâu.

Cậu đưa cô đi qua từng nơi trong cuốn nhật ký: quán kem nơi cô từng ngồi nhầm bàn với cậu, hiệu sách nơi cô trốn mưa, ghế đá bên hồ nơi cô viết thư mà không gửi. Ở đâu đó trong mỗi bước chân, An Lam cảm thấy điều gì đó quen thuộc, nhưng lại không dám gọi tên.

Ở góc công viên, Khương Duy chỉ tay vào gốc cây lớn.

“Ở đây… em từng khóc. Vì không dám nắm tay anh.”

An Lam nhìn cậu, nụ cười chùng xuống. Cô vẫn không nhớ. Nhưng trong tim – có một khoảng trống dịu dàng bắt đầu rung lên.

Đêm về, cô lại mở cuốn sổ. Trang kế tiếp là một bản vẽ nguệch ngoạc: hai người nhỏ xíu đứng dưới mưa, một người chìa tay che đầu người kia bằng một tờ giấy, còn chính mình thì ướt hết.

“Anh vẽ dở. Nhưng em từng nói: xấu vẫn giữ lại, vì đó là lần đầu tiên em được ai đó vẽ riêng.”

An Lam chạm tay lên nét bút. Rồi lật tiếp.

“Có một điều anh chưa từng nói với em.
Hồi lớp Mười, em từng mượn vở Toán của anh và trả lại bằng một tờ giấy gấp hình trái tim.
Anh giữ nó đến giờ. Không phải vì tờ giấy, mà vì cảm giác lần đầu nhận được một điều ai đó không nhớ đã cho.”

An Lam ngừng lại. Cô không thể nhớ. Nhưng nước mắt cứ rơi xuống. Không cần lý do.

Khương Duy bước vào, thấy cô ngồi co lại trong góc giường, ôm cuốn sổ, mắt đỏ hoe. Cậu không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh, để vai mình sát vào vai cô, không ép, không thúc giục.

Một lúc lâu sau, cô mới cất lời.

“Nếu em… không bao giờ nhớ lại. Thì sao?”

Cậu quay sang. “Thì anh sẽ viết tiếp. Mỗi ngày.”

Một tuần trôi qua. An Lam bắt đầu ghi lại mọi thứ vào một sổ tay khác – cuốn sổ của chính cô. Cô viết lại những cảm xúc mới, những khoảnh khắc nhỏ khi ở bên Khương Duy: cách cậu cau mày khi pha trà, cách cậu mở nhạc bằng băng cassette thay vì Spotify, cách cậu đi ngang tiệm sách nào cũng dừng lại dù không định mua.

Cô không nhớ được quá khứ. Nhưng hiện tại đang dần lấp đầy khoảng trống.

Một tối, cô mở ngăn kéo, định tìm giấy ghi chú. Nhưng thay vào đó, cô tìm thấy một mảnh giấy cũ, gấp tư, đã ngả màu.

Mở ra, chỉ có một dòng chữ viết tay bằng mực xanh:
“Nếu một ngày em không còn là em, xin hãy tin – anh vẫn là anh.”

Bút tích không giống những gì trong cuốn nhật ký. Nét này cũ hơn, run nhẹ – có thể là nét viết của chính cô… ở một thời điểm nào đó. Một kiếp nào đó.

An Lam bước ra ban công, nơi Khương Duy đang ngồi, tay cầm tách trà và cuốn sách dở.

Cô ngồi xuống đối diện, đặt mảnh giấy vào tay cậu.

“Của ai?” – cô hỏi.

Cậu nhìn dòng chữ thật lâu. Rồi mỉm cười, khẽ đáp:

“Có thể… là của em, khi em còn nhớ anh hơn bây giờ.”

Cô gật đầu, ngả đầu lên vai cậu. Đêm im lặng, dịu dàng.

Sáng hôm sau, cô mở trang cuối cuốn nhật ký. Không phải chữ viết. Chỉ là một mảnh ảnh đen trắng – chụp một khung cửa sổ, mưa rơi, bàn tay ai đó đặt lên kính.

Sau ảnh, có một mảnh giấy nhỏ hơn, chỉ ghi:

“Đôi khi, yêu không cần nhớ.
Chỉ cần cảm nhận.”

An Lam cất tất cả lại vào hộp. Khóa lại. Đặt vào đáy tủ. Rồi quay sang Khương Duy.

“Em không chắc mình có thể nhớ được quá khứ. Nhưng em sẵn lòng sống lại hiện tại. Với anh.”

Khương Duy không đáp. Cậu chỉ nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Rồi đặt lên tay cô một cuốn sổ trắng khác.

“Viết cùng anh từ đầu nhé. Không phải để nhớ. Mà để sống.”

Gió tháng Mười Một lại thổi. Nhưng lần này, nó mang theo mùi mực mới, tiếng bút chạm trang giấy, và một cảm giác lặng mà ấm – như thể ký ức không cần tìm lại, vì hiện tại đã đủ để không còn tiếc nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!