Trời mưa nhẹ. Gió tháng Mười Hai luồn qua những khe cửa, mang theo hơi lạnh không đến từ mùa, mà từ một tầng ký ức mà An Lam chưa từng biết là mình đang chạm đến.
Buổi sáng hôm đó, trong lúc dọn lại kệ sách, cô tình cờ phát hiện ra một cuốn tập học sinh rất cũ nằm lẫn trong đống sách ghi chép của Khương Duy. Không có bìa, không có tựa. Chỉ là những trang giấy ngả vàng, lốm đốm ố màu nước mưa.
Trang đầu tiên không ghi chữ. Nhưng trang thứ hai có một dòng ngắn ngủi:
“Tôi không phải một. Tôi là từ nhiều người hợp lại.”
An Lam nhíu mày. Giấy viết nguệch ngoạc, như nét bút của người không chắc mình đang tồn tại.
Cô lật tiếp, những đoạn ghi chú hiện ra rời rạc:
“Ngày 4 – Có tiếng ai trong đầu tôi, nói rằng tôi không nên nhớ lại.”
“Ngày 9 – Mỗi lần tôi mơ, tôi thấy mình là một người khác. Một cô gái mặc váy trắng, đứng giữa đồi hoa. Nhưng tôi chưa từng đến nơi đó.”
“Ngày 15 – Tôi gặp một người giống hệt tôi. Nhưng cô ta không thở.”
Khi Khương Duy về tới nhà, thấy cô ngồi im trên sàn, cuốn tập mở toang, anh vội ngồi xuống bên cạnh.
“Anh từng viết cái này sao?” – cô hỏi.
Cậu nhìn thoáng, lắc đầu. “Không. Nhưng chữ viết… rất giống em.”
“Em?”
“Ừ. Giống em... trong một ký ức nào đó.”
An Lam không thể giải thích được vì sao mỗi câu chữ trong cuốn tập lại khiến lòng cô run lên như thế. Như thể cô đang đọc nhật ký của chính mình – một phiên bản cô chưa từng sống. Một linh hồn nào đó từng mượn hình hài của cô để tồn tại, để nhớ, để đau, rồi lại lặng lẽ rút khỏi thế gian như chưa từng được ghi nhận.
Cô bắt đầu mơ lại. Nhưng lần này, những giấc mơ rõ ràng hơn. Cô thấy mình đứng trong một căn phòng trắng toát, những cánh cửa không tên xếp dọc hành lang. Từng cánh mở ra là một cuộc đời khác – một cô gái bị bố mẹ bỏ rơi, một người con bị ép kết hôn, một học sinh lặng lẽ cắt cổ tay trong nhà vệ sinh.
Và trong một khoảnh khắc – cô thấy tất cả họ đều có khuôn mặt giống cô.
An Lam thức giấc giữa đêm, người đẫm mồ hôi lạnh. Cô nhìn sang bên, Khương Duy vẫn ngủ say. Nhưng điều khiến cô rùng mình… là trên bàn làm việc, cuốn tập cũ đã tự mở ra.
Trang mới nhất xuất hiện một dòng viết tay bằng mực đỏ:
“Đừng tìm họ. Nếu em tìm, em sẽ nhớ lại điều không nên nhớ.”
Ngày hôm sau, họ đến khu lưu trữ y tế cũ ở ngoại thành – nơi từng là trung tâm tái tạo trí nhớ cho những ca bị xoá nhân dạng. Bằng một đoạn mã được Khương Duy giải từ ký hiệu trong cuốn sổ trước, họ mở được tủ dữ liệu số 72:
HỒ SƠ THỬ NGHIỆM - DỰ ÁN MẪU TÂM HỒN
Trong hồ sơ, có ba cái tên bị gạch xoá:
An L…
Lệ T…
H.A.
Cạnh mỗi tên là dòng chú thích: “CẤP QUYỀN CẤM NHỚ”
An Lam siết chặt tay. Cô không hiểu chính xác, nhưng dường như bản thân cô… không phải là một cá thể độc lập, mà là kết quả của một quá trình tái tạo từ nhiều mảnh linh hồn bị bỏ lại – bị gán ký ức vào cùng một thân xác để thử nghiệm mức độ kết nối cảm xúc.
“Em không phải em.” – cô thở ra, tiếng gần như tan biến vào không khí.
“Không.” – Khương Duy đặt tay lên vai cô – “Em là em – bởi vì em chọn yêu, chọn tin, chọn sống như thế. Không ai được quyền quyết định em là ai – kể cả ký ức của em.”
Tối hôm ấy, họ ngồi lại bên nhau, đọc từng trang cuốn tập cũ. Có những đoạn như lời trăng trối, có những đoạn như thư tình không gửi:
“Nếu tôi có thể tái sinh một lần nữa, tôi không muốn giữ lại bất cứ gì. Nhưng nếu có thể chọn một người để nhớ, tôi chọn cậu.”
“Tôi không biết tôi là ai. Nhưng tôi biết mình từng yêu một người – người đó nói rằng, dù tôi quên, anh vẫn sẽ viết lại cho tôi nhớ.”
An Lam bật khóc. Không phải vì đau – mà vì cảm giác cô không đơn độc. Cô là kết quả của nhiều lần tan vỡ, nhưng cũng là minh chứng của nhiều lần được yêu.
Khương Duy lấy ra một phong thư cũ – bì thư bị cháy sém ở góc, dấu mực đã nhạt:
“Gửi An Lam – bản thể cuối cùng.”
Trong thư:
“Nếu em đang đọc những dòng này, nghĩa là mọi ký ức đã quay về đúng chỗ.
Em không cần nhớ từng khuôn mặt, từng câu chuyện.
Em chỉ cần biết: em được sinh ra từ nhiều nỗi đau, nhưng cũng là nơi hội tụ của mọi hy vọng từng bị vứt bỏ.
Đừng sợ khi em thấy mình giống ai đó.
Vì chính em là người mang lại cho tất cả họ cơ hội được sống lại – lần cuối.”
Đêm đó, An Lam mơ thấy mình đứng giữa những phiên bản khác của chính mình. Từng người một bước ra khỏi màn sương, trao cho cô một vật nhỏ: một sợi dây chuyền, một quyển sách mini, một lọ nước mắt, một đoạn nhạc chưa hoàn tất.
Và họ nói: “Sống tiếp giúp tụi mình. Làm ơn.”
Sáng hôm sau, cô không còn thấy sợ. Cô mở cuốn sổ trắng mới.
Viết một dòng đầu tiên:
“Tôi là An Lam. Tôi là những ai từng bị quên, nhưng lần này, tôi sẽ sống để nhớ cho cả phần của họ.”
Khương Duy bước vào. Anh không hỏi gì. Chỉ mỉm cười. Rồi đặt lên bàn một tờ giấy. Là bức vẽ mới – một cô gái đứng giữa những tấm gương, và trong mỗi tấm gương đều phản chiếu một khuôn mặt khác nhau – nhưng tất cả đều đang mỉm cười.
Cuối trang sổ hôm ấy, An Lam ghi thêm một dòng:
“Tôi không được sinh ra từ một mình. Nhưng tôi sẽ sống như một – một người trọn vẹn.”