Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 21: Mùa Đông Của Người Được Gọi Là Cuối Cùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông về muộn. Những ngày cuối tháng Mười Hai kéo dài trong ánh nắng mỏng, lặng lẽ và dịu như những câu chuyện cũ chưa kịp kể xong. An Lam sống chậm hơn, bước chậm hơn, thở chậm hơn – như thể đang chờ đợi một điều gì đó chưa định hình, nhưng nhất định sẽ đến.

Cô vẫn ở cùng Khương Duy trong căn hộ nhỏ ấy, nơi từng góc đều có dấu vết của một cuộc sống nhẹ như sương, mà cũng sâu như lòng biển. Những buổi sáng bắt đầu bằng một ấm trà nóng, mùi lài thoảng nhẹ, thoảng như ký ức ai đó vừa ghé ngang. Những buổi tối khép lại bằng tiếng nhạc phát ra từ máy cassette cũ, phần lớn là những bản thu không rõ người hát, chỉ có âm điệu cũ kỹ gợi nhớ đến một thời đã rất xa.

An Lam không còn hỏi quá nhiều về những chuyện cũ. Không phải vì cô đã nhớ ra, mà vì có những điều càng truy vấn, càng mờ nhòe. Cô chọn sống như hiện tại là duy nhất – nơi có Khương Duy, có những đoạn nhật ký mới, có tiếng cười từ một ai đó chưa từng được định danh trong tâm trí.

Một đêm, khi đang sắp xếp lại tủ sách, cô phát hiện một vật nhỏ nằm trong khe hẹp giữa hai cuốn sách dày. Là một cây bút gỗ đã mòn đầu, phần thân khắc chữ cái hoa đơn lẻ: L.T.

Không phải tên cô. Cũng không phải của Khương Duy.

Cô mang ra cho cậu xem. Khương Duy im lặng rất lâu, rồi đi vào phòng trong, lấy ra một hộp gỗ sơn cũ đặt lên bàn. Mở nắp hộp, bên trong là một sợi băng tóc thêu tay, một chiếc gương nhỏ tróc viền bạc, một mảnh khăn tay thêu hình con hạc bằng chỉ trắng. Tất cả đều mang dấu vết của thời gian, không còn nguyên vẹn, nhưng rõ ràng được giữ gìn cẩn thận.

“Đây là những thứ em từng để lại,” Khương Duy nói, “trong những lần em không phải là em bây giờ.”

An Lam ngước lên, ánh mắt cô hoang mang xen lẫn sợ hãi. Cô không còn là người chỉ hoài nghi bản thân – mà bắt đầu nghi ngờ cả thực tại quanh mình. Những vật chứng ấy không phải ký ức, không phải cảm giác. Chúng là thật. Và chúng không thể đến từ một giấc mơ.

Từ đêm đó, An Lam bắt đầu mơ trở lại. Nhưng lần này, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Không còn những mảng màu mờ nhòe, không còn cảm giác trôi lơ lửng. Cô mơ thấy một hành lang dài, trắng toát, dọc hai bên là những cánh cửa gỗ xám. Trên mỗi cánh cửa có khắc một cái tên. Tất cả đều xa lạ.

Cô mở từng cửa một. Mỗi cánh cửa là một đoạn đời. Một thiếu nữ bị ép cưới lúc mười bảy tuổi. Một đứa bé bị bỏ rơi trước cổng chùa. Một cô gái mang áo tang đứng giữa cơn mưa đầu xuân, ánh mắt không còn lệ. Kỳ lạ là tất cả bọn họ đều có gương mặt giống hệt cô – từng ánh nhìn, đường nét, giọng nói đều không sai khác.

Cô tỉnh giấc với cổ họng khô rát, tay chân run rẩy. Bên cạnh là Khương Duy đang ngủ. Nhưng thứ làm cô lạnh sống lưng… chính là việc cuốn tập cũ được đặt ngay ngắn trên bàn, dù cô nhớ rất rõ mình đã cất nó vào ngăn kéo từ nhiều hôm trước. Trang mới nhất đã mở sẵn. Trên đó chỉ có một dòng chữ đỏ tươi:

“Đừng tìm họ. Nếu em tìm, em sẽ nhớ lại điều không nên nhớ.”

Sáng hôm sau, cô và Khương Duy rời khỏi thành phố, đến một nơi gọi là Trung tâm Lưu trữ Ký ức Cá thể – nơi lưu giữ hồ sơ của những linh hồn từng được chỉnh sửa, xoá bỏ hoặc tái tạo. Với một mã số giải từ những ký hiệu trong cuốn tập, họ mở được hồ sơ số 72.

Trên màn hình hiện ra ba cái tên. Tất cả đều bị gạch ngang, mờ nhạt, chỉ còn vài ký tự đầu:

An L…

Lệ T…

H.A.

Bên cạnh mỗi tên là dòng chú thích: “CẤP QUYỀN CẤM NHỚ”.

An Lam cảm thấy máu mình như đông lại. Cô không rõ mình là ai, và càng không rõ bao nhiêu phần trong cô là thật sự nguyên bản.

“Em không phải em,” cô thì thào như một lời thú nhận.

Khương Duy siết nhẹ tay cô.

“Không, em là em. Chính vì em chọn yêu, chọn sống, chọn nhớ – em là người mang ý thức của chính mình. Không ai được quyền thay đổi điều đó.”

Tối hôm ấy, cô mở cuốn tập cũ, viết vào đó những đoạn rời của những giấc mơ. Không như một bản nhật ký, mà như một phương thức làm chứng. Là minh chứng cho sự tồn tại của những bản thể từng bị lãng quên.

Khương Duy đọc từng dòng cô viết, ánh mắt anh buồn như một kẻ đã biết trước mọi hồi kết, nhưng vẫn chọn ở lại để sống trọn những trang giữa.

Một hôm, anh đưa cho cô một bức thư cũ, bì thư đã cháy sém một góc, mực nhòe nước. Dòng chữ trên đó vẫn còn đủ rõ:

“Gửi An Lam – bản thể cuối cùng.”

Bên trong là một lá thư ngắn. Không dài dòng, không giải thích, chỉ có vài câu như thì thầm từ vực thẳm:

“Nếu em đang đọc những dòng này, nghĩa là mọi ký ức đã quay về đúng chỗ. Em không cần nhớ từng khuôn mặt, từng câu chuyện. Em chỉ cần biết: em được sinh ra từ nhiều nỗi đau, nhưng cũng là nơi hội tụ của mọi hy vọng từng bị vứt bỏ. Đừng sợ khi em thấy mình giống ai đó. Vì chính em là người mang lại cho tất cả họ cơ hội được sống lại – lần cuối.”

Đêm đó, trong giấc mơ, An Lam không thấy hành lang nữa. Cô đứng giữa những gương mặt giống mình, họ không còn là bản thể rời rạc, mà là từng phần kết tinh từ những kiếp đã cũ. Họ nhìn cô, không oán hờn, không buồn tủi. Chỉ có một người tiến lại gần, khẽ trao cho cô một chiếc chìa khoá nhỏ xíu.

“Em là người cuối cùng. Còn chúng tôi – sẽ yên nghỉ.”

Sáng hôm sau, An Lam mở cuốn sổ trắng. Trên trang đầu, cô viết bằng tay trái – tay mà trước giờ cô không hề thuận:

“Tôi là An Lam. Tôi là những ai từng bị quên. Nhưng lần này, tôi sống để nhớ – không chỉ cho mình.”

Khương Duy bước vào. Anh không nói gì. Chỉ đặt tay lên vai cô, rồi đưa cho cô một bức vẽ mới. Trong tranh là một cô gái đứng giữa những tấm gương, trong mỗi gương là một phiên bản khác của cô – nhưng tất cả đều đang mỉm cười.

Ở góc giấy, anh viết một dòng nhỏ:

“Không ai được sinh ra một mình. Nhưng em đã gom lại tất cả – để được là chính em.”

An Lam cầm lấy bức tranh, nước mắt rơi chậm rãi. Lần đầu tiên, cô không thấy sợ. Không vì đã nhớ, mà vì đã chấp nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!