An Lam tỉnh dậy vào một sáng mùa đông, trời mù sương. Ánh sáng xuyên qua rèm cửa tạo thành những đường sọc mờ nhòe trên sàn nhà. Mọi thứ yên ắng đến mức cô có cảm giác như mình đang sống trong một không gian được giữ đông lại, không tiếng động, không chuyển động, không thời gian.
Khương Duy vẫn ngủ bên cạnh, hơi thở anh đều đều như một nhịp vỗ vào bờ cô đơn của cô, dỗ dành trái tim đang chất đầy những linh hồn ngủ quên. Cô xoay người, lặng lẽ ngồi dậy, đi chân trần ra phía cửa sổ. Ngoài kia, mặt trời như bị phủ bởi một lớp kính mờ, không đủ sức sưởi ấm. Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên hơn, là chiếc chìa khoá nhỏ tối qua nằm trong túi áo khoác – giờ đã biến mất.
Cô không nói với Khương Duy. Thay vào đó, cô viết một dòng trong cuốn sổ tay để lại: “Em đi tìm căn phòng không có tường gương.”
Trên hành lang tầng thượng của khu nhà, cô đi theo cảm giác mơ hồ dẫn lối. Không bản đồ, không ký hiệu, không chỉ dẫn. Nhưng đôi chân cô bước như đã từng quen đường. Tại cuối dãy, phía sau một cánh cửa sắt không đánh số, cô tra ổ khoá bằng chiếc chìa khác – một chiếc mà cô không nhớ đã lấy từ đâu.
Cánh cửa mở ra không kêu, không gió, không mùi. Trong đó là một căn phòng trống. Không tường gương. Không vật dụng. Không dấu vết con người.
Nhưng khi bước vào, cô cảm nhận rõ ràng… mình không hề đơn độc.
Mỗi bước chân cô đặt xuống sàn đều nhẹ, nhưng vang lại từ những nơi không thấy bóng người. Tiếng vang không giống tiếng vọng bình thường, mà như tiếng đáp lời. Như thể mỗi bước chân cô đều được ai đó từng bước phản chiếu bằng sự hiện diện vô hình.
Giữa căn phòng là một bức tranh sơn dầu dựng ngược. Không tên, không khung, chỉ là một mảng màu hỗn loạn – xanh lục pha trắng, xen nâu cháy, rải rác những vệt đỏ loang. Cô bước đến, không hiểu vì sao lại đưa tay chạm vào. Trong tích tắc, một luồng cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng, và thế giới quanh cô đổi sắc.
Căn phòng biến mất. Thay vào đó là một khoảng không hoàn toàn trắng.
Không còn trần, không còn sàn, không còn tường. Cô đứng giữa một khung cảnh lơ lửng – nơi không khí cũng dường như bị dập tắt. Trước mặt cô, lần lượt hiện lên những người không tên. Mỗi người mang gương mặt của cô, nhưng ánh mắt thì khác. Người ánh nhìn trống rỗng. Người u buồn. Người như vẫn đang chờ đợi một điều gì không đến.
Rồi tất cả đồng thanh cất tiếng. Giọng nói không vang ra từ miệng họ, mà từ phía trong đầu cô.
“Căn phòng này là nơi cuối cùng. Sau khi nhớ lại, em không thể quay về nữa.”
An Lam rùng mình. Cô không biết mình đã bước vào nơi nào, nhưng trực giác cho cô biết – đây là điểm kết nối tất cả những bản thể từng gắn liền với cô, dù là vô thức hay chủ ý.
Một cô gái mặc áo len màu nâu bước ra khỏi đám đông, đứng trước mặt cô. Không khác gì một chiếc gương, trừ đôi mắt đen sâu như vực không đáy.
“Em chính là người đã được chọn để sống tiếp,” cô gái nói, “Nhưng chúng tôi, những bản thể từng bị gán cho cái tên ‘vô dụng’, vẫn chưa thực sự biến mất.”
“Vậy các người muốn gì ở tôi?” – An Lam hỏi, giọng run.
“Không phải ‘muốn’. Mà là ‘nhờ’. Hãy để chúng tôi được nhớ như những phần tử từng thật sự sống. Dù chỉ trong một đoạn văn, một giấc mơ, một hơi thở.”
Cô đứng lặng. Bao năm qua, cô hoài nghi chính mình, sợ hãi những ký ức không rõ nguồn gốc, chạy trốn những gương mặt giống hệt mà không thể gọi tên. Nhưng giờ đây, khi họ đứng trước mặt cô – những phần linh hồn từng bị cắt nhỏ và bỏ rơi – cô không còn thấy sợ. Chỉ thấy thương.
An Lam gật đầu.
Khoảnh khắc đó, căn phòng trắng tan biến. Cô trở lại căn phòng ban đầu, đứng trước bức tranh hỗn độn. Nhưng giờ đây, cô thấy rõ – trong bức tranh không phải là sự ngẫu nhiên. Đó là nhiều gương mặt chồng lớp lên nhau, mờ nhòe, lẩn khuất. Và ở giữa, là đôi mắt cô – đôi mắt đang nhìn ngược lại cô qua thời gian.
Cô rời khỏi căn phòng. Trên tay cô lúc này là một sợi dây nhỏ bằng chỉ bạc – không biết ai đã đeo vào cổ cô. Trên dây, có gắn một mảnh đá nhỏ – lạnh, trong suốt và gần như vô hình dưới ánh sáng yếu. Cô không tháo ra. Vì cô biết, vật đó không để trang trí. Nó là một lời hứa.
Khi trở về, Khương Duy đang ngồi chờ nơi cửa, ánh mắt vẫn trầm và dịu như mọi lần.
“Em tìm được gì?” – anh hỏi.
Cô bước đến, ngồi xuống cạnh anh. Không nói gì. Chỉ mở sổ tay, viết một dòng rồi đẩy về phía anh.
“Tất cả họ không cần tôi nhớ tên. Chỉ cần tôi sống tiếp như một bản thể tử tế.”
Anh mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng.
“Vậy thì từ giờ, sống như thể em đang sống thay cho tất cả.”
Đêm hôm ấy, An Lam ngủ rất sâu. Không mộng. Không hành lang. Không lời gọi.
Sáng hôm sau, trời bớt lạnh. Nắng đầu đông rải vàng lên bậu cửa. Trong tim cô, những giọng nói nhỏ dần. Không phải vì chúng biến mất. Mà vì cuối cùng, chúng cũng đã yên.