Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 23: Những Ký Ức Không Được Gọi Thành Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những giấc mơ và những chuyến đi kỳ lạ, An Lam sống chậm lại. Mỗi buổi sáng, cô dành thời gian đứng thật lâu trước gương, nhìn vào ánh mắt mình – như thể đang dò tìm trong đó dấu vết của những linh hồn từng mượn thân xác cô để sống. Nhưng đôi mắt vẫn là đôi mắt ấy, không đổi màu, không đổi ánh nhìn, chỉ có độ sâu là khác.

Cô bắt đầu viết nhiều hơn. Không còn viết để nhớ, mà viết như một hình thức thở. Mỗi dòng chữ là một nhịp tim, mỗi đoạn văn là một tiếng vọng. Cô không ghi tên người trong câu chuyện. Cô gọi họ bằng cảm xúc. “Người không ngủ.” “Người chờ đợi.” “Người chưa từng được ôm.” “Người cười trong mưa rồi biến mất.” Những ký ức không được đặt tên, nhưng lại mang nặng sự sống của những con người thật sự từng đau, từng mơ, từng mong được ai đó thừa nhận.

Một lần, Khương Duy mang về một hộp thư cũ – loại hộp bằng gỗ từng dùng để đựng thư tay trong những thập kỷ trước. Anh nói nhặt được nó ở chợ đồ cũ. Không rõ vì sao lại mua, nhưng khi mở ra, cả hai đều sững sờ. Bên trong là những lá thư viết tay, giấy đã ngả vàng, nét chữ nghiêng nghiêng mềm mại, không đề tên người gửi hay người nhận. Chỉ có những dòng thổ lộ như được viết trong khoảnh khắc tuyệt vọng và cuối cùng.

“Anh đã chờ em suốt ba năm, chỉ để biết rằng em chưa từng có ý định quay lại.”

“Nếu em không nhớ ra anh, thì cũng đừng cố gắng. Anh không muốn em đau thêm nữa.”

“Em ơi, ở kiếp này chúng ta có thể chỉ lướt qua nhau. Nhưng xin em, nếu lỡ có kiếp sau – hãy chọn anh một lần.”

An Lam đọc từng dòng, thấy tim mình rung lên như chiếc chuông gió bị gió lạ chạm vào. Không phải vì cô từng viết những dòng đó. Mà vì cô cảm thấy… mình từng được nhận.

Cô đặt những bức thư đó vào giữa những trang vở trắng, kẹp lại như để cất giấu một quá khứ không ai xác định. Cô không muốn huỷ, cũng không dám giữ bên mình. Chúng tồn tại như những giọng nói thì thầm trong bóng đêm – không đủ lớn để làm cô bật khóc, nhưng cũng chẳng đủ nhỏ để cô lãng quên.

Ngày hôm đó, cô nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng nữ ở đầu dây bên kia, nhỏ và đứt quãng, như đang phát từ một băng ghi âm cũ.

“Cô… còn giữ ký ức của tôi không?”

An Lam nín thở.

“Cô là ai?”

“Tôi… là người từng chọn từ bỏ. Giờ tôi muốn lấy lại… thứ tôi đã để cô giữ giùm.”

“Là gì?”

“Tên của tôi.”

An Lam im lặng. Đường dây tắt trước khi cô kịp hỏi thêm.

Tối hôm ấy, cô mở cuốn sổ tay, viết vào trang cuối một cái tên mà cô chưa từng nghĩ đến: Uyển Du. Cái tên xuất hiện không qua suy nghĩ, như thể chính bàn tay cô đã viết thay cho tiềm thức. Và bên dưới tên đó, cô ghi: “Tôi đã từng là em. Nhưng em không cần trở lại nữa. Em đã được sống, qua tôi, dù chỉ là một đoạn.”

Một cơn gió lạnh lướt qua cửa sổ đang khép hờ. Cô nghe thấy tiếng giấy lật nhẹ, như ai đó đang đọc lại cuốn sổ cùng cô.

Sáng hôm sau, khi Khương Duy pha trà, cô kể lại mọi chuyện. Anh nghe mà không chen lời, chỉ rót trà thật chậm. Khi cô nói xong, anh đặt tay lên mu bàn tay cô, giữ thật lâu.

“Anh nghĩ,” anh nói, “em không còn là người đi tìm câu trả lời nữa. Em đang là người trả lại những điều bị quên lãng.”

An Lam mỉm cười. Một nụ cười thật nhẹ, như một tia nắng mỏng rọi qua lớp sương. Cô không còn muốn biết mình là ai, từng là ai, hoặc đã từng bị gì. Thay vào đó, cô muốn biết hôm nay có ai đang cần mình giữ giúp một đoạn nhớ nào đó nữa không.

Và từ hôm ấy, mỗi buổi chiều, cô lại ngồi bên bàn, đặt sẵn giấy trắng và bút, mở hé cửa sổ, như chờ một linh hồn vất vưởng nào đó ghé qua, thì thầm điều họ không còn dám viết.

Cô không hứa sẽ ghi lại tất cả. Nhưng cô hứa sẽ không từ chối.

Vì cô biết, trên thế gian này có vô số những ký ức không được gọi thành tên. Và một người biết lắng nghe, đôi khi đã là nơi đủ để chúng được sống tiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!