Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 25: Tầng Thứ Bảy Của Những Ký Ức Không Gọi Thành Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Lam bắt đầu sống trong một chuỗi ngày mơ hồ giữa thật và ảo. Căn nhà vốn quen thuộc giờ đây như có nhiều tầng lớp không gian chồng lấn, mỗi cánh cửa mở ra đều không chắc dẫn về hiện tại. Cô không nói với Khương Duy, không phải vì sợ, mà vì cô biết… anh cũng đang cảm nhận điều đó theo cách riêng của mình.

Một đêm, khi trời chuyển gió mạnh, cô thức giấc giữa chừng và phát hiện mình đang đứng giữa hành lang lạ. Không có đèn. Không có tiếng người. Cửa phòng phía sau đã biến mất. Trước mặt cô là một cầu thang xoắn gỗ cũ, dẫn xuống nơi tối như mực.

Trực giác mách bảo rằng cô nên quay lại. Nhưng trái tim – hay một phần nào đó sâu hơn – kéo cô bước tiếp. Mỗi bậc thang đều có cảm giác như đang bước vào ký ức của người khác. Cô nghe thấy tiếng gọi xa xôi, thấy ánh đèn dầu lấp loáng, thấy những bàn tay bé nhỏ vươn ra từ nơi tối.

Khi đến bậc thứ bảy, không gian bỗng mở rộng ra thành một căn phòng tròn. Trần cao, tường không vẽ, không trang trí. Ở giữa phòng là một chiếc bàn tròn bằng gỗ đen, và xung quanh là bảy chiếc ghế trống.

Trên mỗi ghế có một cuốn sổ. Không cuốn nào giống cuốn nào. Có cuốn dày, có cuốn mỏng. Có cuốn đóng bìa da, có cuốn chỉ là những tờ giấy rời buộc lại bằng dây gai.

An Lam không chọn đại. Cô ngồi xuống ghế thứ ba – chiếc ghế như chờ sẵn cho mình. Mở sổ, cô nhìn thấy nét chữ mềm, nghiêng lệch, và ở dòng đầu tiên là một câu:

“Đây là nơi ký ức không còn thuộc về bất kỳ ai.”

Cô lật trang tiếp theo.

“Tôi từng là một đứa trẻ được sinh ra trong giấc mơ của người khác. Tôi không có mẹ, không có ngày sinh, chỉ có ánh sáng mờ ảo và tiếng gọi tên bằng ngôn ngữ không tồn tại.”

Trang kế là một nét chữ hoàn toàn khác, mạnh mẽ và gãy gọn:

“Tôi bị đóng băng ký ức vào năm mười chín tuổi. Lý do: yêu sai người. Hậu quả: sống như người chưa từng tồn tại.”

Trang nữa là nét chữ nguệch ngoạc của một người viết khi tay đang run:

“Làm ơn, nếu ai đó tìm thấy dòng này… hãy giúp tôi nhớ lại bài hát mà tôi từng ru em gái mỗi đêm. Tôi không nhớ nổi mặt nó. Nhưng tôi biết… tôi từng có một đứa em.”

An Lam ngồi giữa căn phòng, lật từng trang sổ như người lần giở da thịt của một thế giới cũ. Không cuốn nào có kết. Tất cả chỉ dừng lại ở một đoạn, rồi ngắt, như thể người viết đã biến mất giữa lúc đang thở.

Trên trần nhà, có một khe hở nhỏ nơi ánh sáng xanh nhạt rọi xuống bàn. Ánh sáng đó chiếu thẳng vào lòng bàn tay cô khi cô viết một dòng cuối trong cuốn sổ:

“Tôi đến đây để trả tên cho những ký ức không được gọi.”

Ngay lập tức, không khí trong phòng chuyển động. Tường bắt đầu mờ dần, hiện lên hàng loạt ký tự chồng lớp. Mỗi ký tự là một câu, một nỗi, một lời thì thầm không thành tiếng.

Cô không hiểu hết. Nhưng cô cảm được.

Căn phòng bắt đầu xoay chậm. Những cuốn sổ rì rào như tiếng nói nhỏ giữa bầy ong. Rồi cô nhìn thấy họ – từng bản thể không tên bước ra từ các lớp tường mờ, ánh mắt không oán trách, không buồn, chỉ có sự bình thản đáng sợ của người đã quen với việc bị quên.

Một cô gái mặc áo sơ mi trắng tiến lại, tóc dài che nửa mặt, tay ôm một con búp bê bằng len. Cô nói:

“Chị từng đặt tên cho em khi viết truyện. Rồi chị bỏ bản nháp đó. Em bị mắc kẹt ở đây sáu mươi năm. Hôm nay, nhờ chị, em có thể mang tên em một lần nữa.”

Cô gái cúi đầu. Và khi ngẩng lên, cô biến mất, chỉ còn con búp bê nằm trên ghế.

An Lam hiểu. Đây là tầng thứ bảy – nơi những ký ức bị chối bỏ, những nhân vật chưa từng hoàn thiện, những đoạn đời viết dở bị người khác lãng quên, đang chờ một ai đó… gọi lại tên.

Cô bắt đầu đọc từng cuốn sổ thành tiếng. Mỗi lần đọc lên, một bản thể tan biến, để lại một vật chứng nhỏ: chiếc khăn tay, vòng cổ bằng dây chỉ, trang sách cũ, mảnh gỗ được khắc vụng về.

Khi đến cuốn sổ cuối cùng, cô khựng lại.

Đây là chữ viết của cô. Không phải một phiên bản nào khác. Mà là chính cô, ở hiện tại.

Cô viết trong đó rằng nếu một ngày nào đó lạc lối giữa ký ức người khác, hãy quay lại tầng thứ bảy. Vì ở đây, cô để lại tên thật của mình – cái tên đã bị xoá khỏi mọi hồ sơ.

Cô mở đến trang cuối.

Chỉ một dòng duy nhất: “Lâm Tuyết An.”

Cô thì thầm đọc tên đó. Và ngay khoảnh khắc ấy, căn phòng biến mất hoàn toàn.

Cô ngồi bật dậy giữa căn phòng ngủ của mình. Mồ hôi lạnh thấm lưng, tay vẫn cầm chặt một vật gì đó.

Là con búp bê bằng len.

Khương Duy từ phòng ngoài chạy vào. Anh ôm lấy cô, không hỏi, không cần lời giải thích. Vì anh biết – những tầng ký ức đã bắt đầu trồi lên mặt đất. Và An Lam, hay Lâm Tuyết An, đã không còn đơn thuần là người viết nữa.

Cô là người gọi hồn những ký ức từng bị xoá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!