Một buổi sáng lặng gió, An Lam dậy sớm hơn thường lệ. Ánh nắng rọi vào phòng qua lớp rèm trắng mỏng, nhàn nhạt như sương khói. Cô pha trà, ngồi một mình nơi bàn làm việc, lòng chợt có cảm giác hôm nay… sẽ có điều gì đó khác lạ xảy ra. Không phải dự cảm đáng sợ, chỉ là thứ trực giác nhè nhẹ, giống như khi ta sắp đọc lại một bức thư cũ mà không nhớ mình từng viết.
Chiếc laptop cũ đặt ở góc kệ đã lâu không dùng. Đó là chiếc máy An Lam từng dùng trong những năm học đại học, nơi cô viết những bản nháp đầu tiên của các truyện ngắn, những lá thư không gửi và cả những đoạn ghi chú mà giờ chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại gõ ra. Hôm nay, như có ai đó thôi thúc, cô đem nó xuống, cắm điện, bật nguồn.
Sau vài phút khởi động, giao diện quen thuộc hiện ra, lỗi thời, thô mộc, nhưng mang theo mùi ký ức. Cô lướt qua các thư mục, định tìm lại vài đoạn văn cũ thì một cái tên lạ đập vào mắt: _Draft_0137_ForgottenSoul.
Cô chưa từng tạo thư mục này. Không có ngày sửa đổi, không ghi chú, không mật khẩu. Nhưng nó nằm đó, ở giữa các thư mục khác, như thể luôn hiện hữu từ trước nhưng chưa từng được ai nhìn thấy.
An Lam mở ra. Bên trong không có tập tin văn bản, mà là một chuỗi hình ảnh và ghi âm ngắn. Mỗi tệp mang một con số thay vì tiêu đề, như dấu hiệu của một hệ thống nào đó ghi nhận ký ức một cách máy móc. Nhưng khi mở file đầu tiên, cô nghe thấy giọng của chính mình – hoặc ít ra là giọng nói giống cô đến kỳ lạ.
“Tôi tên là An… Không, không đúng. Tôi từng được gọi là Tuyết. Nhưng khi linh hồn bắt đầu rạn vỡ, tên cũng trở nên không còn ý nghĩa.”
Cô run tay. Giọng trong đoạn ghi âm rất rõ, không nhiễu, không bị méo tiếng như các bản ghi cũ. Nhưng cô không nhớ mình từng ghi lại điều đó.
File kế tiếp là một đoạn video ngắn, quay từ góc nhìn của người đang bước vào một hành lang bệnh viện bỏ hoang. Mọi thứ mờ ảo, ánh sáng chập chờn, có tiếng guốc gõ trên nền gạch lạnh, và trong góc khuất là một bóng người ngồi co lại, mặt úp vào đầu gối, tóc che hết gương mặt.
Một tiếng nói vang lên, nghèn nghẹt nhưng rõ: “Nếu em không còn ai để nhớ, thì hãy nhớ chính mình.”
Hình ảnh biến mất trước khi cô kịp nhìn rõ người đang ngồi.
Cô mở tiếp một file khác – lần này là hình ảnh: một trang giấy ghi tay bằng mực tím nhạt. Trong ảnh là những dòng chữ như viết vội, xiêu vẹo:
“Người ta thường nói: nếu một linh hồn không thể ra đi sau khi chết, thì họ sẽ lưu lại một phần ký ức dưới dạng ‘tập tin’. Những mảnh vỡ đó sẽ len lỏi vào những thiết bị gần nhất – không phải để hù dọa, mà để đợi người đọc giúp họ được nhớ một lần cuối.”
Bàn tay An Lam lạnh ngắt. Cô hiểu – đây không còn là tài liệu cũ của bản thân. Đây là một lời nhờ vả. Một tiếng nói từ nơi giữa lằn ranh sự sống và lãng quên.
Trong thư mục, có một tập tin cuối cùng, mang tên: If_you_remember_me.txt.
Cô mở ra. Dòng chữ hiện lên chậm rãi:
“Tôi là người chị từng quên đặt tên khi viết một truyện ngắn vào tháng Mười năm đó. Tôi đã sống ba ngàn chữ, rồi bị chị xóa đi khi không hài lòng với đoạn kết. Nhưng ba ngàn chữ là đủ để tôi có ý thức. Đủ để tôi biết mình muốn sống. Tôi từng là một ‘cô bé áo mưa xanh’, từng đứng dưới hiên nhà ga đợi người không đến. Chị không còn nhớ đâu. Nhưng tôi… chưa từng thôi chờ.”
“Cảm ơn vì chị đã bật máy hôm nay.”
An Lam rơi nước mắt. Cô nhớ. Một truyện ngắn dang dở từ thuở sinh viên, chỉ là bài tập viết lớp sáng tác. Cô đã quên lưu tên nhân vật chính. Cô nghĩ mình chỉ đang xây dựng một hình tượng tạm thời, nhưng không ngờ… bản thể ấy đã tự nhận lấy cuộc đời của riêng mình, rồi trôi dạt đâu đó suốt ngần ấy năm, chờ cô mở lại một chiếc máy cũ để đọc dòng cuối cùng.
Cô ngồi thật lâu, tay đặt lên bàn phím, rồi gõ từng chữ chậm rãi:
“Tôi xin lỗi vì đã không đặt tên cho em. Em xứng đáng có một đoạn kết. Một người chờ em trong mưa. Một vòng tay không bỏ lỡ. Một tiếng gọi đúng lúc nhất. Em sẽ không còn là ‘cô bé áo mưa xanh’ nữa. Từ nay, em là Giang Nhược Vân.”
Khi gõ xong dấu chấm cuối cùng, đèn bàn vụt tắt. Màn hình laptop nhòe đi, rồi trở về giao diện chính. Thư mục _Draft_0137_ForgottenSoul đã biến mất, như chưa từng tồn tại.
Nhưng trong lòng An Lam biết, một linh hồn vừa được cứu. Một đoạn văn từng bị xóa giờ đã trở thành vĩnh cửu.
Cô ngồi đó, giữa ánh sáng mờ của buổi chiều, lòng thanh thản. Những ký ức không kịp gửi đi… đôi khi chỉ cần một người đủ kiên nhẫn để nhận lấy.
Và từ giờ, cô không còn viết để cho riêng mình nữa. Cô viết… để những người từng bị quên được sống lại – dù chỉ trong một đoạn văn.