Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 3: HÀNH LANG CÂM LẶNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thư viện chiều muộn chìm trong mùi giấy cũ và chiếc đồng hồ tường tíc tắc không ngừng, nhưng An Lam không còn tập trung được vào sách. Những ký tự nhoè đi sau lớp lệ mỏng của mỏi mệt. Cô khép vở Sinh, ngửa cổ dựa lưng ghế. Trần nhà sẫm màu như bầu trời trước cơn bão, báo hiệu mưa đang lởn vởn ngoài cửa sổ.

Lớp 11A3 vừa chấm dứt giờ tự học, hành lang đông học sinh nhưng âm thanh cứ văng vẳng như vọng qua một tầng kính dày. An Lam xách cặp, chậm rãi bước trong luồng người. Cô cảm giác mình là kẻ duy nhất biết con đường phía trước giăng bẫy, còn tất cả chỉ hối hả lao về phía hoang mang.

Khi tới khúc cua dẫn sang dãy B cũ kỹ, cô sững lại. Toàn bộ ánh đèn huỳnh quang trên trần nhấp nháy rồi tắt ngóm. Tiếng ồn ảo như bị rút nút, loang ra một khoảng yên ắng khủng khiếp, tựa hồ ngăn cách cô với thế giới bên ngoài.

An Lam nuốt khan. Trống ngực vỡ như trống mùa hội, dù trên hành lang không có lấy một bóng người. Mùi ẩm mốc ập vào, mùi sơn tường dở hơi ngai ngái, và một tiếng gì rít lên khe khẽ—tiếng kim giây của chiếc đồng hồ gỗ treo trên tường. 16 giờ 29 phút. Lại chính con số ấy.

Kim giây khựng lại lần nữa.

Cô không kéo nổi ánh mắt khỏi mặt đồng hồ, như thể cỗ máy vô hồn kia đang nhìn ngược lại. Gió luồn qua lớp cửa kính vỡ, rải lên cổ cô một luồng lạnh như nước đá. Sàn gạch dưới chân khẽ rung, hay chỉ là đầu gối cô run?

Mười mét trước mặt, cánh cửa phòng thí nghiệm Hóa nhẹ nhàng mở ra, dù tay nắm đã rụng mất một nửa. Bản lề kêu cọt kẹt, chậm chạp như một hàm răng già nua. Khoảng tối sau ngưỡng cửa đậm đặc như nhựa đường.

An Lam không định bước vào, nhưng bàn chân tự kéo thân thể tiến lên. Cô áp lòng bàn tay lên vách tường lạnh buốt—một mảng gạch vồng rộp vì ẩm—rồi nhích từng bước.

Một làn khói mỏng bốc lên từ đầu hành lang, hệt sương bàng bạc dưới đèn đường sáng sớm. Khói cuộn qua gương mặt cô, mang theo hương labdanum nhè nhẹ—mùi nước hoa unisex Khương Duy đôi khi dùng. Cô hít sâu, nhận ra mùi ấy lẫn với một chút tanh của sắt gỉ.

Cửa phòng thí nghiệm mở rộng. Đèn tắt, song trên bàn giáo cụ giữa phòng cháy leo lét một ngọn nến trắng, sáp chảy xuống be chè. Ánh lửa liêu xiêu phản chiếu lên hàng lọ thủy tinh, khiến dung dịch hóa chất lấp lánh sắc lam mơ hồ. Không khí nồng nặc hơi clo.

An Lam bước tới, mỗi tiếng bước vang xa trong hư vô. Cô lướt nhìn kệ sách áp tường. Bụi phủ thành lớp, song có một cuốn sổ bìa nhung đỏ được lau sạch, nằm ngay ngắn như chờ sẵn.

Ngọn nến phập phồng. Bóng cô kéo dài, giao nhau với những vệt đen loằng ngoằng trên sàn—vết dung dịch đã khô, uốn éo như chữ viết của kẻ mù.

Cô giơ tay cầm quyển sổ. Bìa rất mịn, góc sổ kẻ viền vàng như sách lễ điển. Không có tựa. Cô mở trang đầu. Mực đen đậm, nét nghiêng hơi xiêu, không phải chữ cô.

“Ngày 17 tháng 11.

Thí nghiệm thứ ba thất bại. Chủ thể vẫn tỉnh táo. Ký ức chưa xoá được. Tạm đình chỉ—chờ chỉ thị.”

Ký ức. Từ ấy đâm vào tim cô như lưỡi dao.

Trang tiếp theo chi chít đoạn ghi chép: mạch não trước cơn chấn động, cách tẩy ký ức bằng kích điện thấp áp, khoảng dao động thời gian 30 giây—tất cả gợi một thực nghiệm bí mật. Gần cuối trang, dòng bút đỏ khoanh tròn:

“Đối tượng An L. nguy cơ cao. Phải loại bỏ trước khi sơ hở lộ ra.”

Máu trong người An Lam lạnh ngắt. Tên cô lồ lộ, những con chữ hằn lên như lửa đỏ trên da. Trái tim đập dồn thùm thụp. Cô lật mạnh thêm vài trang. Đến giữa sổ, một bức ảnh ép trong túi nhựa rơi xuống.

Ảnh chụp ban đêm, ánh đèn đường vàng úa. Cô gái trong ảnh chính là An Lam, mái tóc xõa ướt sũng, hai mắt trợn kinh hãi. Đằng sau, Khương Duy lao tới, gương mặt mờ nhòe, tay duỗi ra như cố kéo cô lùi lại. Ở góc ảnh, đầu xe tải chĩa đèn pha trắng lóa. Khoảnh khắc ngay trước khi tai nạn ập đến.

Bỗng, trên ảnh xuất hiện một vệt thẫm, như có ai nhỏ nét mực dọc theo miệng vết nứt. Mùi tanh sắt nồng xộc lên. Tấm ảnh ướt dầm trong chất lỏng vô hình, lan ra thành hình trái tim méo mó quanh cô.

Một tiếng rè rè bật lên. Đèn huỳnh quang trong phòng vụt sáng, chớp nháy loạn xạ. Ngọn nến tắt phụt. Cửa sau lưng cô đóng sầm.

An Lam quay phắt, tấm ảnh rơi khỏi tay. Cô chạy tới cửa, giật mạnh, nhưng then gài bên ngoài đã khoá. Căn phòng rung rung, tất cả lọ hoá chất va vào nhau kêu lách cách. Khói clo hòa cùng hơi chua acetic bốc lên, khiến mắt cay xè.

Trong tiếng vang ầm, cô nghe thấy giọng ai thì thầm ngay sát tai—giọng nam, trẻ, thì thào rõ từng nét:

“Em không thể thoát ký ức đâu, Lam.”

Hoảng hốt, cô xoay người, nhưng chỉ thấy khoảng không mờ đục. Cảm giác như tấm màn thời gian xé toạc, để lọt tiếng nói của ai đó từ một chiều khác.

Cô nén ho, chạy vòng ra sau, lục tìm cửa sổ. Song mọi khung kính đều hàn thanh sắt phòng trộm. Tiếng bước chân bất chợt vọng bên ngoài: lách cách, nặng nề, tiến dọc hành lang tựa loang ẩm. Kim đồng hồ trên tường nhích run rẩy, rồi nhả khỏi điểm chết 16 giờ 29, chuyển dần lên 16 giờ 30. Ngay khoảnh khắc kim phút nhảy, ánh đèn chớp tắt lịm—cả căn phòng chìm vào bóng tối đặc quánh.

Lồng ngực An Lam thít lại. Trên mạng nhện mờ, một vệt sáng xanh lơ le lói—đó là màn hình điện thoại trong túi cô tự bật. Tin nhắn mới, từ số lạ. Cô run rẩy lôi ra. Trên nền đen hiện duy nhất một ký tự, lập lòe:

“C.”

Chỉ một chữ. Nhưng cô hiểu ngay. C… là ký hiệu của ai? Người ghi chép? Hung thủ giật dây trong bóng tối? Hay điều gì khác cô chưa tưởng tượng được?

Điện thoại đột ngột tắt ngang, màn hình lạnh buốt. Cùng lúc, tiếng kim loại cọ ván gỗ vang từ góc phòng. Bàn ghế xê dịch tự động, kéo lê chân sắt ken két, mở thành một lối nhỏ dẫn về phía giá thí nghiệm. Tiếng cào gỗ giống ai rạch từng đường lên da tinh thần.

Trong kẽ hở giá, dải ánh sáng nhợt chiếu lên một hốc tường. Nơi đó, vôi tróc, lộ ra gạch cũ. Một viên gạch thụt vào khác hẳn phần còn lại.

Cô nín thở bứt viên gạch. Bên trong rỗng, giấu một hộp sắt nhỏ đen sì, khóa chữ U đã gỉ. Tuyệt nhiên không có chìa.

Từ phòng ngoài, tiếng bước chân thấp dần, dừng ngay cửa. Tay nắm xoay một vòng, thử đẩy. Ai đó biết cô ở đây.

An Lam ôm hộp, giật mạnh cửa sổ sắt—không nhúc nhích. Cô lui lại, phóng lên mặt bàn, lấy đà đạp thật mạnh vào mảnh kính còn sót. Kính bể loảng xoảng, song song sắt cố định vẫn chặn lại. Cô nhoài qua khe hở, gào gọi:

“Có ai không? Cứu với!”

Không lời đáp. Hành lang vẫn một khối tĩnh lặng.

Kim đồng hồ giật thêm một nhịp nữa. 16 giờ 31. Tất cả choáng váng nghiêng lệch. Cô thở dốc, lùi lại. Trong tay, hộp sắt rỉ máu nơi mép—không phải máu cô, mà là thứ chất lỏng đỏ lòm vừa rỉ ra như sống dậy.

Mùi tanh xộc óc. Cô kéo góc áo, quấn quanh hộp, nhét vào balô. Đèn phòng loé sáng lần nữa—và cửa chính kêu lạch cạch mở hé, dù tay nắm vẫn gãy.

Bên ngoài, nhịp giày da chạm nền gạch cộp đều. Một bóng đen đổ dài vào khoảng sáng hành lang. Nhưng người đó dừng bước cách ngưỡng cửa ba ô gạch, như đứng bên rìa thế giới.

An Lam bước lùi, trưng trấn bình tĩnh, song tay mồ hôi lạnh.

Giọng nam trầm ấy vang khẽ, tưởng chừng vọng từ trong cổ họng người khác:

“Em vẫn chưa nhớ đủ đâu. Đừng kháng cự.”

“Anh là ai?” Cổ họng An Lam khô khốc. “Tại sao lại theo dõi tôi?”

Bóng tối nhón thêm một nhịp, lấn vào vạch sáng cuối hành lang. Hơi thở kẻ kia rít qua kẽ răng, vang như tiếng lá khô.

“Anh?” Giọng hắn cất lên như cười. “Trong thế giới này, thứ duy nhất em nên tin là chính em. Còn kẻ đằng sau lưng em—không phải anh.”

Cô ngoái lại theo phản xạ. Nhưng sau lưng chỉ là khoảng đen hun hút. Khi quay về, bóng kia đã biến mất. Hành lang trống rỗng, ồn ào thường nhật liền tràn về như chưa từng bị rút cạn.

Đèn hành lang sáng bình thường. Tiếng trò chuyện ríu rít, tiếng giày thể thao gõ nôn nóng. 16 giờ 33. Choáng váng dội lên thái dương An Lam, khiến cô phải vịn tường.

Cửa phòng thí nghiệm mở toang, chả ai buộc. Ngọn nến on ả cháy một nửa biến mất, lọ hóa chất đã rời vị trí. Tấm ảnh ở đâu? Quyển sổ? Cô phóng mắt tìm—không dấu vết. Bao cảnh tượng vừa rồi như ảo giác.

Nhưng balô nặng trĩu vì hộp sắt rỉ máu, đủ khẳng định linh cảm cô không lừa cô.

**

An Lam bước loạng choạng ra sân. Trời xám đè nén, gió hun hút như thổi qua nghĩa địa. Khương Duy đang đứng dưới gốc phượng già, tay đút túi quần, mắt ngước mây. Khi nhìn thấy cô, cậu cau mày, sải bước vội.

“Lam, mặt cậu xanh quá. Không khoẻ à?”

Giọng cậu, hơi thở cậu, sự lo lắng hồn nhiên đập thẳng vào trái tim cô. Cô muốn ôm chặt, kể tất cả cơn ác mộng mới trải, nhưng ký ức cậu chưa chứa nổi trọng lượng sự thật ấy.

Cô gượng cười, lắc đầu:

“Không sao. Vừa… bị tụt huyết áp.”

Khương Duy đưa hộp sữa đậu nành, ấm qua bao tay. An Lam đón, ngón tay chạm tay cậu, một điện chấn nhẹ lướt da. Cậu chau mày:

“Hay lên phòng y tế?”

Cô lắc. “Cho tớ ngồi nghỉ với cậu một lát là được.”

Hai người ngồi bậc thềm đá. An Lam uống ngụm sữa, hơi ngọt béo trượt xuống dạ dày cuộn sóng. Bên trong balô, hộp sắt in hằn lên lưng như vật chứng không buông.

Cô nghiêng đầu nhìn Khương Duy. Phần tóc trước trán bay lơ lửng, đôi mắt nâu nhạt chăm chú xe cộ ngoài cổng, không biết trong một kiếp khác đã từng khóc cạn vì cô.

“Duy,” cô hỏi chậm, “cậu từng… tin ma quỷ không?”

Cậu bật cười khẽ. “Tin vào những điều mắt mình thấy, tai mình nghe. Nhưng nếu cái mắt thấy là giả, tai nghe bị lừa thì sao?”

An Lam lặng im. Câu hỏi ấy, kỳ lạ thay, chính là những gì cô đang băn khoăn. Cô ngẩng mặt lên bầu trời nặng mây, tự hỏi đâu là thật, đâu là ký ức bị bẻ cong.

Lát sau, tiếng chuông báo giờ vang vang trên cao ốc. Khương Duy đứng dậy phủi bụi quần. “Đi thôi. Cậu cần ăn gì nóng, chứ ngồi đây lạnh lắm.”

An Lam định bước theo, chợt giật mình. Trên cổ tay áo cậu, vết bẩn đỏ thẫm như giọt máu khô. Cô chỉ khẽ:

“Cậu bị thương à?”

Khương Duy cúi xuống, nhíu mày quan sát. “Không, chắc bút đỏ ai lấm.”

Máu hay mực? Cô không rõ. Nhưng màu ấy giống hệt vệt rỉ trên hộp sắt.

Tiếng gió quất ào, làm đồng hồ trên tháp chuông ngân dài. Trước mặt, hành lang B hiện lên mờ đục, hệt cổ họng quái vật đang đợi.

An Lam xiết balô, thầm nghĩ:

“Ngày mai, mình sẽ mở chiếc hộp này. Bất kể bên trong giấu gì, mình phải biết.”

Và phía cuối sân trường, từng mảnh lá phượng đỏ đông đặc mưa phùn, rơi xuống như giọt lệ rướm máu, phủ lên con đường cô và cậu sẽ bước qua—đầy những ký ức câm lặng chưa kịp cất lời.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!