Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 4: Hộp Sắt Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Lam thức dậy giữa đêm bởi một cơn nhói buốt chạy dọc cột sống. Giấc ngủ chưa sâu, mồ hôi lạnh đã túa ra khắp người. Cô nhìn quanh, ký túc xá tối om, chỉ có ánh đèn hành lang hắt qua khe cửa chiếu một vệt sáng lờ mờ lên trần nhà.

Chiếc balô được giấu dưới gầm giường, vẫn nặng trĩu và ẩm lạnh như mang theo một khối u máu thịt. Cô chui khỏi chăn, gạt nhẹ mền ra rồi quỳ xuống sàn, kéo balô lại gần. Bàn tay chạm vào bề mặt hộp sắt khiến cô rùng mình. Lạnh như nước đá, và dường như… có mùi tanh nồng hơn trước.

Không thể chờ thêm. Cô cần mở nó.

Lấy một chiếc kéo nhỏ trong hộp bút, cô luồn mũi nhọn vào khe khóa chữ U. Không đủ lực. Cô siết mạnh. Kim loại kháng cự, rít lên ken két dưới sức ép.

Không thành công.

Cô đứng dậy, đi ra phía cửa sổ, cố không gây tiếng động. Đèn phòng tắt ngúm, nhưng ánh sáng bên ngoài le lói đủ để cô thấy rõ chiếc ghế gỗ. Kéo nó đến bàn học, cô lấy thanh sắt cũ của chân ghế, luồn vào khóa rồi dùng hết sức bẻ xoắn.

Một tiếng cạch chát chúa vang lên trong màn đêm.

Khóa gãy. Chiếc nắp bật lên. Hộp sắt hé miệng.

Trong đó, không phải là tài liệu hay ảnh như cô từng nghĩ. Mà là… một cuốn băng cassette, loại băng từ cũ kỹ mà giờ chỉ có thể phát bằng đầu đọc băng chuyên dụng. Vỏ băng dính máu khô, lớp vỏ nhựa nứt một đường dài ở góc, song phần lõi từ vẫn còn nguyên.

An Lam cứng người.

Cô không có máy phát băng. Trong trường có thể có ở đâu đó, nhưng ở thời đại này, gần như không ai còn dùng đến. Cô ngồi lặng rất lâu, rồi đột nhiên nhớ ra: phòng phát thanh cũ trên tầng ba dãy nhà B, nơi từng dùng để truyền thông báo nội bộ khi trường còn vận hành hệ thống cassette.

Nếu may mắn, thiết bị đó vẫn chưa bị tháo bỏ.

Cô bọc băng cassette lại bằng áo khoác cũ, nhét vào đáy balô. Rồi nằm lại xuống giường, nhắm mắt, nhưng đầu óc như vừa trượt vào cơn xoáy vô hình không có điểm dừng.

Giữa màn đêm, mùi máu từ chiếc băng cứ âm ỉ lan khắp không khí. Cô tưởng mình nghe được cả tiếng thở dài ai oán từ trong lõi từ ấy.

Cô biết… mai là ngày quyết định.

**

Sáng hôm sau, An Lam không đến lớp ngay. Sau khi điểm danh đầu giờ, cô xin giáo viên cho xuống phòng y tế vì chóng mặt. Thầy chủ nhiệm vốn biết cô học giỏi, ngoan ngoãn, nên gật đầu dễ dàng.

Cô bước một mình qua sân trường phủ nắng sớm, rồi vòng lên cầu thang dãy B — nơi mà từ chương đầu tiên, mọi dấu hiệu bất thường đều dẫn về.

Phòng phát thanh nằm ở cuối hành lang, đối diện nhà kho cũ. Tấm biển gỗ mục nát vẫn còn treo lủng lẳng: PHÒNG PHÁT THANH TRƯỜNG. Bên dưới còn dính vết keo in hình logo đội phát thanh học sinh cách đây chục năm.

Tay cô run run khi vặn chốt cửa. Một tiếng "cạch" khẽ vang lên, rồi cánh cửa mở ra, kêu rên như tiếng rên của một linh hồn bị nhốt lâu năm.

Không khí trong phòng bụi mốc, mùi gỗ ẩm và giấy cũ chen nhau dội vào mũi. Một chiếc bàn gỗ mục nát đứng giữa phòng, bên trên phủ tấm khăn trắng loang lổ. Phía sau là chiếc máy phát thanh dạng hộp, loại sử dụng băng cassette hai chiều, bên cạnh còn có cả loa nhỏ bằng sắt và micro cũ.

Cô tiến lại gần, cẩn trọng như thể sắp tiếp xúc với một vật thiêng cấm kỵ.

Cô đặt băng vào khe. Đầu ngón tay run run, nhưng vẫn ấn nút PLAY.

Chiếc máy kêu rè rè một lúc, rồi im bặt. Cô chờ. Một phút trôi qua. Hai phút. Bỗng, loa phát ra tiếng rục rặc như tiếng móng tay cào vào tấm bảng. Sau đó là một tiếng thở dài… nặng nề, dai dẳng.

“Ngày mười tám tháng mười một. Dự án thất bại.”

Giọng nói nam, hơi khàn, không quen thuộc. Giọng nói bị nhiễu, nhưng đủ rõ để khiến An Lam lạnh sống lưng.

“Đối tượng số 17 — An Lam. Quá trình xoá ký ức không hoàn tất. Có khả năng phản kháng tâm trí. Giai đoạn ba buộc phải tiến hành… bằng cách loại bỏ thể xác.”

Tim cô nhói lên. Cô đưa tay che miệng.

“Đây là lệnh trực tiếp từ mã C. Tôi chỉ làm theo. Tôi không có lựa chọn.”

Mã C. Lại là chữ “C” đó. Cô đã thấy trong tin nhắn. Đã nghe trong giấc mơ. Và giờ, hiện lên trong giọng nói đầy tuyệt vọng ấy.

Cuốn băng phát tiếp.

“Khương Duy không biết. Đừng để cậu ấy biết. Nếu cậu ta nhớ ra, toàn bộ hệ thống sẽ sụp đổ. Khương Duy là mắt xích cuối cùng giữ được sự ổn định của thử nghiệm.”

An Lam nghẹt thở. Mỗi lời nói từ băng như nhát dao cứa sâu vào ký ức.

“Ngày mai… tôi sẽ kết thúc nó.”

Đoạn ghi âm kết thúc bằng một tiếng thở dài nặng nề. Sau đó là một khoảng lặng dài, trước khi băng tự động tua ngược. Cô ngắt máy. Trong phòng, chỉ còn tiếng thở của chính mình — nặng nề, méo mó như vừa trồi lên từ đáy nước sâu.

Cô ngồi sụp xuống sàn. Tim đập như trống trận. Vậy là… cái chết của cô không phải tai nạn. Là có người đứng sau. Là có tổ chức, có “mã C”, có một kế hoạch. Và… Khương Duy — người cô yêu, người từng ôm mộ cô suốt mùa đông năm ấy — lại là một phần trong hệ thống đó.

Cậu không biết?

Hay… cậu đã biết, nhưng vẫn chọn im lặng?

Cô không dám nghĩ tiếp.

**

Khi bước ra khỏi phòng phát thanh, mặt trời đã lên cao. Nhưng trong lòng An Lam, bầu trời vừa sụp đổ lần thứ hai.

Cô đi bộ chậm rãi về lớp, vừa bước vừa lục lại những ký ức mơ hồ. Giọng nói trong băng… không quen thuộc. Nhưng có một điều khiến cô ám ảnh hơn cả: “Loại bỏ thể xác.”

Có nghĩa là, họ không chỉ xoá ký ức. Mà đã từng — và vẫn đang — tìm cách “xử lý” những ai phát hiện ra sự thật.

Tay cô siết chặt quai balô. Bên trong, cuốn băng vẫn còn nguyên. Cô không biết giữ nó đến bao giờ, nhưng hiện tại, nó là thứ duy nhất chứng minh rằng cô không điên.

Và cũng là thứ duy nhất có thể cứu Khương Duy khỏi sự thật tàn nhẫn ấy.

**

Chiều hôm đó, sau giờ học, Khương Duy chủ động đợi cô ở cổng trường. Cậu cười, vẫn là nụ cười từng khiến cô điên đảo tuổi mười bảy. Nhưng hôm nay, cô không cười lại được.

“Đi dạo một chút không?” – cậu hỏi.

Cô gật đầu, cả hai bước song song trên con đường lát gạch đỏ dẫn ra công viên nhỏ cạnh trường. Cô im lặng, còn cậu cứ nói chuyện vu vơ: về bài kiểm tra, về thầy giáo mới, về Thụy Vy vừa bị điểm thấp môn Sử.

Từng lời cậu nói, như những chiếc lá rơi chậm trong ký ức cô. Đẹp. Mềm. Nhưng dối trá.

“Duy.” – cô ngắt lời.

“Ừ?”

“Nếu tớ nói… có người từng cố giết tớ. Cậu tin không?”

Cậu dừng lại. Nụ cười trên môi chợt cứng lại. Nhưng chỉ trong một giây. Rồi cậu nghiêng đầu, nhíu mày:

“Lam đang nói gì vậy? Ai mà lại…?”

“Tớ không nói đùa.” – cô nhìn thẳng vào mắt cậu. “Nếu có một ngày cậu phát hiện… mình cũng bị người khác thao túng trí nhớ thì sao?”

Cậu im lặng. Rồi quay mặt đi.

“Cậu đang nghĩ quá nhiều rồi.”

“Vậy… cậu có nhớ gì về ngày mười tám tháng mười một năm ngoái không?”

Cậu khựng lại. Đôi mắt cậu dao động.

“Chỉ là một ngày bình thường thôi. Có gì đặc biệt?”

Cô nhìn cậu. Ánh mắt cậu không dối trá. Nhưng lại trống rỗng. Như thể ai đó đã… cắt gọt một mảng ký ức khỏi đầu cậu, để lại khoảng hở không thể lấp đầy.

Cô quay mặt đi.

“Tớ không muốn mất thêm một lần nữa đâu, Duy.”

“Gì cơ?”

“Không có gì. Về thôi.”

Cậu không hỏi thêm. Nhưng bàn tay cậu chạm vào tay cô khi cả hai bước chậm về cổng trường. Một cái chạm rất nhẹ. Nhưng An Lam thấy lòng mình chao đảo. Cảm giác y hệt như những ngày cũ, khi tình cảm còn chưa có tên, nhưng trái tim đã lặng lẽ viết lời thề.

Lần này… cô sẽ bảo vệ cậu. Kể cả khi cả thế giới chống lại cô.

Tối hôm ấy, khi mọi người đã ngủ, cô bật đèn bàn, trải cuốn sổ nhật ký ra. Tay cô run nhẹ khi viết dòng đầu tiên:

“Mình đã mở chiếc hộp.
Trong đó là băng cassette. Và sự thật đầu tiên.
Có người muốn mình chết. Có tổ chức đứng sau. Và Khương Duy… không hề biết.”

Trang giấy vừa khô mực thì đèn bàn vụt tắt.

Cô giật mình. Cầu dao vẫn chưa nhảy. Cô bật đèn lại — không được. Căn phòng chìm vào bóng tối dày đặc. Và trong bóng tối ấy, tiếng rè rè vang lên.

Chiếc máy phát băng… tự động bật lại.

Không có ai chạm vào. Không có điện. Nhưng cuộn băng vẫn quay.

Tiếng từ loa cũ rít lên: “Đừng đi xa hơn, An Lam.”

Cô cứng người. Rồi một giọng khác, thì thầm từ sau gáy: “Nếu em còn đào sâu… em sẽ mất nhiều hơn là ký ức.”

Cô quay ngoắt lại.

Không có ai.

Chỉ có gió đêm, cửa sổ hé mở, và bóng đen lặng lẽ ngoài hành lang dõi vào…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!