Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 5: Thư Phòng Bí Mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Linh tính thúc đẩy cô.

Cô nhìn quanh. Không ai. Tiếng bước chân lác đác từ tầng dưới vọng lên. Cô đẩy cửa nhẹ, bước vào.

Không gian bên trong tối âm u. Căn phòng rộng, mùi gỗ mục và giấy cũ bốc lên nồng nặc. Những kệ sách cao phủ bụi xếp thành hàng thẳng tắp, giống như những bức tường của một mê cung khép kín.

An Lam lần mò trong bóng tối, đi sâu vào giữa phòng.

Một tiếng cạch rất nhỏ vang lên sau lưng.

Cô quay lại — cửa đã tự động đóng sập. Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng.

Tay cô quờ quạng trong túi áo, bật đèn pin điện thoại. Ánh sáng yếu ớt chiếu về phía cuối căn phòng, nơi có một cái bàn thấp phủ tấm khăn trắng mỏng, đặt sát vách tường. Trên đó, là một chồng sách bìa cứng, một chiếc hộp gỗ nhỏ, và đặc biệt… một bản sơ đồ trường học cũ được đánh dấu bằng bút đỏ.

Cô bước lại gần, tay run nhẹ khi lật từng trang.

Bản sơ đồ là phiên bản cũ, khoảng 20 năm về trước. Nhưng điểm đáng sợ là, có nhiều đoạn hành lang được vẽ lại, như thể từng được sửa đổi. Một trong số đó khoanh tròn đậm nét: “Phòng 3A – lối dẫn tầng ngầm – không cho học sinh vào.”

Tầng ngầm?

Cô chưa bao giờ nghe nói trường có tầng ngầm. Dưới nền trường là gì?

Cô cúi xuống bên hộp gỗ. Bên trong chứa các mảnh giấy đã úa vàng. Cô rút một tờ ra, mắt đọc nhanh.

“Chỉ thị 24 – mã C ra lệnh tiêu hủy toàn bộ vật chứng dự án TRẮNG. Những ai tiếp xúc vượt ngưỡng cho phép phải ‘xoá sạch’.”

Trái tim cô đập thình thịch.

TRẮNG.

Chính là cái tên ấy. Cô từng thấy chữ “TRẮNG” trong một góc hình in mờ của trang sổ nhật ký cô chưa dám lật lại. Cô cứ nghĩ mình hoa mắt. Nhưng không — “Dự án TRẮNG” là có thật. Và “mã C”… là kẻ đứng đầu.

Cô lục thêm dưới đáy hộp. Một cuốn sổ tay mỏng lẫn trong lớp giấy báo. Trang đầu viết: “Thư phòng – chỉ mở vào lúc 16:29. Dùng mã đồng hồ cổ.”

Cô nghẹn thở.

Lại là con số 16:29. Chiếc đồng hồ từng đứng yên mỗi khi có hiện tượng lạ. Phải chăng… nó không phải trục trặc kỹ thuật, mà là… một mã thời gian? Một loại khóa thời gian?

Ánh đèn pin bỗng nháy nháy. Hết pin. Phòng lại chìm vào bóng tối.

Một tiếng thở dài khẽ vang lên từ sau kệ sách.

Cô đứng sững. Toàn thân như bị chôn vào nền gạch.

Không khí bỗng lạnh như băng. Cô cố xoay người, nhưng tiếng bước chân nhẹ như gió đã trôi qua phía bên trái cô, lướt rất gần. Một hơi thở phả nhẹ lên gáy.

Cô hét khẽ, quay lại. Không có ai.

Nhưng trong ánh sáng lập lòe còn sót lại, nơi giá sách cuối cùng, một bàn tay in đầy máu vừa lướt qua bìa sách… và biến mất.

Cô nắm chặt balô, chạy vụt ra cửa. Cửa vẫn khoá chặt. Cô nhớ lại sơ đồ — ở góc phòng có lối dẫn xuống tầng ngầm. Bị bịt bởi tủ sách.

Cô quay lại, dồn hết sức đẩy kệ.

Kệ dịch chậm chạp. Đằng sau, một vách tường trống lộ ra. Phần gạch ở giữa có vẻ khác màu — vừa được trám lại cách đây không lâu.

Cô gỡ từng viên một. Tay rớm máu. Mùi đất ẩm bốc lên. Một lối nhỏ hẹp dần mở ra, tối om như ruột rắn, dẫn sâu xuống dưới lòng trường.

Cô rọi đèn pin. Ánh sáng cuối cùng chỉ chiếu đủ để thấy một bậc cầu thang bê tông nứt nẻ. Ở bậc đầu tiên, có một mảnh giấy bị giẫm nhăn.

Cô nhặt lên.

“Mọi trí nhớ đều có điểm rách. Em đang đứng trên mép vỡ của thế giới từng bị vá lại.”

Phía cuối giấy, ký hiệu quen thuộc hiện lên.

C.

**

Tối đó, An Lam nằm vật ra bàn, mỏi mệt. Cô đã không về lớp trong suốt tiết cuối. Cũng không ăn trưa.

Khương Duy nhắn tin. Rất nhiều. Nhưng cô không trả lời.

Cô đang sợ. Không phải sợ những bóng đen hay lời cảnh báo. Mà sợ chính sự thật đang dần lộ ra. Cô sợ một ngày nào đó, cái tên “Khương Duy” sẽ xuất hiện trong hồ sơ của “dự án TRẮNG”. Sợ rằng cậu ấy đã từng — dù chỉ một lần — im lặng trước cái chết của cô.

Cô ngồi dậy, rút chiếc điện thoại cũ từ đáy tủ. Chiếc này không kết nối mạng. Là máy từng được cha tặng, cô đã không dùng từ lâu.

Cô lắp sim, bật máy. Một lúc sau, có một tin nhắn đến, dù máy vừa được mở lại:

“Gặp tôi 16:29. Phòng 3A. Đừng mang ai theo.”

Không có người gửi.

Cô rơi thẳng vào im lặng.

**

16:29. Hôm sau.

An Lam bước vào phòng 3A, không mang theo gì ngoài một mẩu giấy nhỏ và chiếc đồng hồ đeo tay. Kim phút vừa chạm vào số 29, cô nghe một tiếng “cạch” rất nhẹ từ phía sau bảng đen.

Cô bước tới, vén tấm bảng gỗ dày. Đằng sau là một cánh cửa sắt nhỏ bằng lòng bàn tay, có ổ số — loại ổ chỉ mở bằng mã đúng.

Cô thử xoay. Không tác dụng.

Cô ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường trong lớp. Đã đứng yên ở 16:29 từ bao lâu nay.

Cô chợt nhớ tới chi tiết trong cuốn sổ: “Dùng mã đồng hồ cổ.”

Cô quay về phía chiếc đồng hồ đứng trong phòng y tế cũ — nơi từng bị bỏ quên ở hành lang tầng trệt.

Chiều hôm ấy, cô lén quay lại.

Chiếc đồng hồ gỗ chạm trổ hoa văn uốn lượn, kiểu cổ châu Âu. Cô mở phần vỏ. Bên trong có một dòng chữ mờ:

“Kim giờ – phút – giây.
Lùi ba bước – mở một lần.”

Cô vội ghi lại.

Trở lại phòng 3A lúc hoàng hôn, ánh nắng đỏ loang đầy lớp học vắng. Cô đứng trước ổ số, xoay mã đúng thứ tự giờ – phút – giây: 16 – 29 – 45.

Ổ khóa vang tạch. Cánh cửa nhỏ bật mở, lộ ra một khe hộp bằng đồng bên trong.

Trong hộp là một thẻ nhớ. Loại thẻ mini từng dùng cho máy quay đời cũ.

Cô cầm lên. Mặt sau có dòng chữ được khắc rất nhỏ:

“Cuộc phỏng vấn cuối cùng. Người thực hiện: C.”
“Người bị hỏi: Khương Duy.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!