Hồi Ức Phiếm Hư

Chương 7: Những Giấc Mơ Gãy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, An Lam thiếp đi trên bàn học trong khi ngoài trời mưa rơi trắng xoá. Mưa đập vào cửa kính như ngón tay gõ nhịp vào đáy tâm trí. Cô đã mệt đến kiệt sức, tâm trí căng như dây đàn, và rồi — không còn nghe thấy gì nữa.

Chỉ có giấc mơ.

Trong mơ, cô đứng giữa sân trường, tay không, chân trần. Xung quanh là hàng trăm học sinh đi ngang qua, nhưng tất cả đều không có mặt. Chỉ là những hình người trắng toát, trống rỗng. Gió lướt qua nhanh như lưỡi dao, mang theo tiếng thì thầm.

“Cậu đến trễ rồi.”

Một giọng nói vang lên, nhưng không rõ là của ai. Cô quay lại — một đứa bé gái, tóc dài xoã xuống, váy trắng phủ đầy máu, đang đứng dưới tán cây phượng.

Cô bé ngước nhìn cô, đôi mắt trống rỗng, nhưng ngấn nước.

“Cậu đã bỏ tớ ở lại. Cậu từng hứa mà.”

An Lam run lên. Cô không biết cô bé ấy là ai. Nhưng giọng nói, ánh mắt ấy… quen thuộc một cách lạ lùng. Cô muốn bước tới, nhưng đôi chân không cử động được. Như thể bị cắm rễ vào nền gạch.

“Cậu là ai?” – cô hỏi.

Cô bé nghiêng đầu, miệng nhếch lên thành nụ cười kỳ quái.

“Là ký ức cũ. Là phần bị tẩy xóa. Là những mảnh gãy trong lòng cậu.”

Vừa dứt lời, cô bé tan thành máu, loang ra khắp nền sân trường. Cơn mưa bắt đầu rơi từ bầu trời đen như mực, từng giọt đều là mảnh kính rơi xuống — vỡ vụn và sắc lạnh. An Lam hét lên, nhưng không ai nghe.

Khi tỉnh dậy, đồng hồ đã chỉ hơn ba giờ sáng. Trán cô ướt đẫm mồ hôi. Ga trải giường cũng lạnh ngắt.

Cô ngồi dậy, ôm đầu. Tim đập như trống dồn. Nhưng sâu hơn nỗi sợ lại là cảm giác quen thuộc khó chịu: giấc mơ ấy không phải lần đầu xuất hiện.

Mỗi lần mơ, cô đều nhìn thấy cô bé đó. Và lần này, cô chắc chắn hơn bao giờ hết — đứa trẻ đó là một phần ký ức của cô, nhưng không thuộc về hiện tại. Có thể là từ đời trước. Có thể là một mảnh ghép bị ép quên.

Hoặc… là chính cô ở kiếp trước.

**

Sáng hôm sau, bầu trời vẫn xám như chì. Cô đến trường sớm, lặng lẽ như một chiếc bóng. Ánh mắt Khương Duy vẫn dõi theo cô từ cuối hành lang, như mọi ngày. Nhưng hôm nay, cô không quay lại.

Cô đang lạc giữa hai thế giới. Giữa một người yêu cô đến mức chống lại cả hệ thống trí nhớ, và một tổ chức vẫn đang lặng lẽ thao túng mọi thứ, xoá bỏ, lập trình, tái định nghĩa.

Tất cả bắt đầu từ dự án TRẮNG. Và tất cả đều quay về với người có ký hiệu “C”.

Cô cần thêm manh mối. Cần lần theo những mảnh gãy trong giấc mơ. Vì nếu mơ là một lối đi — thì nó cũng là một lối ra.

**

Trong tiết tự học buổi chiều, An Lam lén rút khỏi lớp, đi về phía dãy nhà kho cũ sau thư viện. Cô nhớ có một tấm gương cũ treo trong căn phòng chứa đạo cụ sân khấu. Gương ấy không giống những chiếc gương bình thường. Nó từng khiến cô thấy hình ảnh không phải của mình — và lần đó, cô cũng thấy cô bé trong mơ.

Căn phòng kho nhỏ và tối, chỉ có ánh sáng từ khe hở cửa sổ hắt vào. Tấm gương lớn dựng nghiêng ở góc tường, phủ bụi mờ, trầy xước lấm lem.

Cô đứng trước gương, nhìn thẳng vào mắt mình.
Một phút. Hai phút. Không có gì.

Đến phút thứ ba — tấm gương khẽ rung.

Phản chiếu của cô mờ dần. Thay vào đó, hình ảnh một hành lang dài hiện ra trong gương, nền lát đá hoa cũ kỹ, ánh sáng từ trần rọi xuống lờ mờ như bóng đèn sắp tắt. Cuối hành lang là… một căn phòng kín, trên cửa gắn biển: PHÒNG GHI NHỚ ĐẶC BIỆT – CẤM VÀO.

Một tiếng cạch vang lên từ gương.

Rồi… hình ảnh biến mất. Gương chỉ còn phản chiếu chính cô, đôi mắt tràn đầy kinh hoàng.

Cô hiểu: giấc mơ không chỉ là giấc mơ. Nó là lối dẫn đến một tầng ký ức khác, nơi mà tổ chức kia chưa kịp xóa hoàn toàn.

Cô cúi xuống tấm gương, vẽ lại sơ bộ hình ảnh hành lang. Ghi nhớ từng chi tiết: ba ngọn đèn, hai cửa sổ nhỏ, và cánh cửa cuối cùng có ký hiệu đôi mắt đang nhắm.

Cô biết phải tìm hành lang ấy — trong đời thực.

**

Tối hôm đó, sau khi về ký túc, cô ngồi một mình bên bàn học, lôi ra quyển nhật ký nhỏ. Cô viết:

“Đứa trẻ trong mơ là ký ức của mình. Có thể là mình trong kiếp trước, hoặc là bản thể bị ép lãng quên.
Gương phản chiếu hành lang không tồn tại. Nhưng nếu nó từng tồn tại… thì cánh cửa ấy là nơi họ lưu ký ức.”

Bỗng điện thoại sáng lên. Một tin nhắn hiện ra từ số lạ:

“Hành lang đó tồn tại. Dưới tầng -1. Cửa sau nhà thi đấu. Đến một mình. Nửa đêm.”

Cô sững người.

Tầng -1? Cô chưa từng nghe có tầng nào dưới mặt đất cả. Nhà thi đấu thường xuyên bị khoá, và chưa có ai từng nhắc đến một “cửa sau” nào ở đó.

Nhưng tin nhắn đến rất đúng lúc. Như thể có ai đang theo dõi cô, và… dẫn đường.

Cô nhắn lại:

“Ai đang nhắn?”
Không hồi đáp.

Cô không có lựa chọn. Nếu muốn phá vỡ vòng lặp — cô phải xuống đó.

**

Đúng nửa đêm.

An Lam khoác áo, nhét điện thoại và đèn pin vào túi áo, lặng lẽ rời ký túc. Trường về đêm im phăng phắc, gió lùa qua hành lang nghe như tiếng người rên rỉ.

Nhà thi đấu nằm phía sau sân vận động. Lối vào chính khoá chặt. Nhưng khi cô vòng ra sau, dưới ánh đèn mờ, một cánh cửa sắt nhỏ hé mở. Trên mặt đất là vết trượt như vừa bị kéo — có thể là vết chân người.

Cô bước vào. Không gian bên trong tối om. Một cầu thang dẫn xuống, nhỏ, hẹp, và mốc meo.

Cô rọi đèn pin. Từng bước đi vang lên như vọng lại từ xa xăm. Không khí lạnh buốt. Càng đi sâu, âm thanh càng biến mất. Như thể cả thế giới bị hút vào một lớp chăn đen dày đặc.

Cuối cầu thang là một hành lang y hệt như trong gương: ba ngọn đèn vàng lờ mờ, hai cửa sổ nhỏ mờ mịt hơi sương, và cuối cùng là cánh cửa dán biển “PHÒNG GHI NHỚ ĐẶC BIỆT”.

Cô tiến lại, tay run. Trên tay nắm có lớp bụi dày — nhưng lạ thay, dấu tay vẫn còn mới.

Cô đẩy cửa.

Bên trong là một căn phòng trống, chỉ có duy nhất một chiếc ghế gỗ và màn hình lớn dựng giữa phòng. Khi cô bước vào, cửa đóng rầm lại phía sau.

Màn hình tự bật.

Một đoạn video bắt đầu phát — không phải đoạn cũ. Mà là đoạn ghi hình từ chính… mắt cô.

Góc nhìn từ đôi mắt cô, trong đêm mưa mười tám tháng mười một. Cô đang chạy, thở dốc, tay dính máu, và… cầm theo một vật: cuốn sổ đen có ký hiệu C.

Một người rượt theo phía sau. Không rõ mặt.

Cô hét lên trong video:
“Các người không được xoá tôi khỏi trí nhớ của cậu ấy! KHƯƠNG DUY! CẬU PHẢI NHỚ TỚ!”

Tiếng chân rượt sát sau. Màn hình rung. Cô vấp. Ngã.

Một tiếng súng nổ. Rồi… tất cả tối sầm.

Màn hình chậm lại ở giây cuối, dừng ngay khi hình ảnh cô nằm bất động, mắt mở trừng, dưới mưa.

Một dòng chữ hiện lên:

“Ký ức bị xoá. Cơ thể bị loại bỏ. Thử nghiệm TRẮNG hoàn tất.”
“Ngày hoàn thành: 18.11.”
“Người xử lý: Khương Duy.”

An Lam chết lặng.

Không. Không thể nào.

Cô lùi lại, tay run. Không phải Khương Duy. Không thể là cậu ấy. Không thể…

Mắt cô nhòe nước. Nhưng dòng chữ cuối hiện lên rõ ràng:

“Lý do thực thi: Đối tượng Khương Duy tự nguyện xoá An Lam khỏi hệ thống để bảo toàn mạng sống.
Mã lệnh xác thực: D_Alpha_417.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!