An Lam ngồi sụp xuống nền xi‑măng lạnh ngắt. Tiếng mưa dội trên mái tôn tầng ngầm nghe như trăm nghìn hạt cát rơi xuống thẳm sâu trong tai, rát buốt. Dòng chữ cuối cùng vẫn nhấp nháy trên màn hình, từng ký tự đỏ như máu: “Khương Duy tự nguyện xoá An Lam khỏi hệ thống để bảo toàn mạng sống.”
Không khí đặc quánh. Mùi ẩm mốc chen cùng thứ tanh kim loại ẩn nấp sau bức tường. Trái tim cô co thắt đến mức mỗi nhịp đập đều gãy vụn. Cô muốn gào, muốn đập tan mọi thứ bên trong căn phòng kín, nhưng cổ họng tắc nghẹn, không truyền nổi âm thanh.
Bình tĩnh. Phải bình tĩnh. Cô ép mình hít thở sâu, luồng lạnh rít qua phổi buốt đến tận xương. Đoạn video liệu có bị cắt ghép? Liệu có thể tin? Có thể… “C” đang giăng bẫy cô lần nữa? Cô lắc đầu, ôm lấy vai run rẩy.
Một tiếng cạch khe khẽ vang nơi cánh cửa. Bản lề rỉ sét kêu rên, mở ra khe hở nhỏ. Một bàn tay thò vào, quệt công tắc sát khung. Đèn tuýp trên trần bật lên, ánh sáng trắng rùng rợn phủ xuống. Cô nhoài người giấu thẻ nhớ vào ngực áo.
Khung cửa mở rộng. Người bước vào mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang y tế. Dưới ánh đèn, cặp kính tròn hắt ánh lóa che gần hết sắc mặt.
“Em không nên xuống đây một mình.” Giọng nam trầm, cố nén một tia bực bội. Anh ta kéo khẩu trang xuống, để lộ gương mặt quen thuộc: thầy Lâm, phụ trách thiết bị thí nghiệm.
An Lam không đáp. Ánh nhìn cô dán chặt lên vạt áo blouse lấm chấm nước mưa: chính giữa ngực, lẫn trong hoa văn be màu, một vết ố đỏ nâu như dấu vân tay khô.
“Nơi này cấm vào,” thầy Lâm tiếp, vừa bước đến vừa đóng cửa, “…nhưng em đã ở đây rồi, anh cũng không định trách phạt. Em theo anh ra ngoài, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng.”
Cô lùi lại trong vô thức. Ký ức đêm mưa mười tám tháng mười một chớp nháy: cũng bậc thang này, cũng ánh đèn mờ, cũng giọng người lớn trầm ổn nói tiếng “không trách” trước khi mọi thứ chìm trong tối tăm.
“Thầy là ai trong dự án TRẮNG?” Cô hỏi, giọng khàn đặc.
Thầy Lâm khựng lại, nheo mắt sau vành kính. “Em nghe cụm từ đó ở đâu?”
“Một phần ký ức bị xoá có thể che mắt nhiều người—nhưng không che được người vừa sống lại từ cái chết.”
Gương mặt thầy Lâm thoáng co giật. Chút hiền hòa thường ngày sụp xuống, để lộ nét căng thẳng chưa từng thấy. “Em đã nhớ những gì?”
“Đủ để biết đây không phải thử nghiệm y khoa bình thường. Đủ để biết có người thao túng bộ não Khương Duy. Và đủ để hiểu vì sao tôi phải chết.”
Ông ta thở dài, bỏ kính xuống, lau bằng vạt áo. “Nếu em thật sự nhớ… anh không còn cách nào trấn an em ngoài sự thật. Nhưng đừng vội kết luận ai là phản bội.” Ông lôi trong túi áo blouse một gói tài liệu mỏng, chìa ra. “Hồ sơ nội bộ. Mật danh C không phải người em nghĩ.”
An Lam không duỗi tay nhận. “Thầy định đổi trắng thay đen?”
“Không. Anh đang cho em cơ hội. Cũng là cơ hội cho chính Khương Duy.”
Nghe nhắc đến tên cậu, tim cô xiết mạnh. Cô ép bản thân bước tới nửa bước, rút nhanh tập hồ sơ, lật trang bìa. Giấy A4 ố vàng, góc phải đóng dấu đỏ “LƯU HÀNH NỘI BỘ – TUYỆT MẬT”.
Trang đầu liệt kê sáu ảnh chân dung kèm mã số thí nghiệm. Mã “C” dán dưới hình một cô gái tóc tém, ánh mắt sắc lạnh. Họ tên: Lâm Cát Linh — em gái thầy Lâm.
Cô lướt tiếp. Bản tóm tắt gốc: “Dự án TRẮNG – thiết lập thư viện ký ức nhân tạo, giai đoạn 2: kiểm tra tính ổn định khi xoá‑ghép hồi ức tình cảm mạnh.” Khương Duy và cô, An Lam, được liệt vào nhóm đối tượng “đồng bộ cảm xúc từ nhỏ”, lý tưởng để thao tác ký ức song song.
Trang cuối đánh dấu mực đỏ dày: “RỦI RO LỚN: Đối tượng nam phát triển miễn dịch hồi ức. Nếu xóa mạnh, sẽ tự huỷ thần kinh, dẫn tới tử vong.” Bên dưới dòng in nghiêng: “Giải pháp khẩn: Hiến ký ức mục tiêu nữ hoặc đào thải.”
Ngón tay An Lam tê cứng. Mạch đập bên thái dương vang như trống trận. “Thầy định nói—Khương Duy ‘tự nguyện’ xoá ký ức tôi vì anh ấy sẽ chết nếu ký ức chưa đủ trống?”
“Đó là sự thật.” Thầy Lâm thoáng nhíu mày. “Thậm chí cậu ấy muốn hi sinh tất cả ký ức bản thân, nhưng hệ thống chỉ chấp nhận xóa phần có biên độ cảm xúc cao nhất—nghĩa là em.”
Trán cô nóng hừng, nước mắt ứa ra mà không nhận ra. “Tại sao thầy không ngăn dự án quỷ quái này?”
“Anh không đủ quyền. Người thật sự cầm lái là Cát Linh. Cô ấy biến mất sau tai nạn của em. Nhưng dữ liệu… vẫn hoạt động như một con quái vật sống, tự sửa, tự vá. Cắt đứt nó, Khương Duy sẽ chết.”
“Kể cả khi tôi cũng chết ư?”
“Em chết vì tai nạn, không phải quyết định của cậu ấy. Chiếc xe tải tối đó do tài xế ngủ gật.”
Đầu óc An Lam quay cuồng. Thực tại và ký ức chồng lấn đến vỡ vụn. Video công bố rõ tiếng súng, nhưng hồ sơ nói tai nạn. Thầy Lâm đưa cho cô bằng chứng ngược lại… Có lẽ mọi thứ đều bị chỉnh sửa. Cô không còn biết tin ai.
Một cơn đau nhói lan khắp gáy. Cô loạng choạng. Dưới ánh đèn trắng, thầy Lâm cúi người, ánh mắt pha lẫn xót xa và quyết đoán: “Em cần rời khỏi đây ngay. Ở lại, hệ thống sẽ kích hoạt chế độ bảo toàn—xóa tiếp.”
“Xóa ký ức tôi? Hay xóa cả mạng tôi?”
Thầy Lâm không trả lời. Ông kéo khẩu trang lên, nắm tay cô. “Đi.”
Cô giãy ra. “Tôi phải gặp Khương Duy!”
“Cậu ấy đang trong phòng cách ly thần kinh. Không gặp được đâu.”
“Vậy tôi phá cửa. Tôi kéo cậu ấy ra.”
“Em sẽ giết cậu ấy đấy, Lam!”
Câu nói rít lên xé toang im ắng. Mọi giận dữ nén xuống trong mắt thầy Lâm. “Não cậu ấy đang xung đột dữ liệu. Lượng hormone căng thẳng gấp ba lần giới hạn. Bất kỳ cú sốc nào cũng khiến vỡ mạch máu não. Em muốn chứng kiến cậu ấy chết trên tay em ư?”
Từng tiếng đâm thẳng vào tim cô. Đau đến nghẹt.
Họ nhìn nhau lặng, chỉ còn tiếng mưa gõ gắt lên mái kim loại. Trong mắt cô, khuôn mặt thầy Lâm nhoà dần, như một vệt màu trong bức tranh sũng nước. Rồi cô gục đầu, vai run: “Tôi phải làm gì?”
“Cứu cậu ấy chỉ còn một cách: lôi Cát Linh ra. Tắt máy chủ TRẮNG, ép hệ thống trả ký ức về trạng thái gốc. Khi đó, cả em lẫn cậu ấy đều sẽ nhớ và tự chọn xoá hay giữ.”
“Cô ta ở đâu?”
“Không ai biết. Nhưng anh tin em thấy bóng C tối qua—người đứng sân trường lúc mưa. Anh theo dõi camera, cô ta đã rời trường lúc 0 giờ 3, hướng về nhà kho ga cũ.”
An Lam lau nước mắt, hít sâu, giọng khản nhưng chắc: “Tôi đi.”
“Anh sẽ hỗ trợ. Nhưng đường hầm từ kho ga tới máy chủ khóa bằng sinh trắc học của Cát Linh. Em cần mang thứ gì đó chứa mã gien cô ấy.”
Cô so vai, nhớ lại vệt máu ố đỏ trên áo blouse thầy, trên vỏ băng cassette. “Mẫu máu?”
“Chính xác.” Thầy Lâm tháo nút áo, rút miếng gạc nhỏ ép sau ngực. “Anh còn giữ máu cô ấy từ lần tai nạn. Chút ít thôi, đủ để đánh lừa cảm ứng.”
Cô đón lấy, gói cẩn thận. “Chúng ta còn bao lâu?”
“Trước khi hệ thống tự nhồi lệnh cập nhật rạng sáng mai. 4 giờ.”
Ánh đèn chớp. Hệ thống điện tầng ngầm nhiễu. Trong chớp tắt, cô thấy một bóng áo mưa bên ngoài ô cửa nhỏ trên vách tường, tay cầm máy ghi hình hồng ngoại. Cô lao tới — cửa sổ trống không. Chỉ có hơi nước mới đọng.
Bọn họ đã bị theo dõi.
Thầy Lâm mở cửa phòng, giục: “Đi ngay.”
Cô bước theo. Hành lang tầng -1 dài hun hút. Tiếng mưa bớt rạt rào khi họ lên cầu thang hẹp, lọt ra sân sau nhà thi đấu. Không gian ngoài trời mờ đục, ánh đèn đường vàng lấm lem trong màn mưa.
An Lam ngước nhìn toà nhà học B xa xa, ô cửa lớp 11A3 vẫn hắt một vuông sáng nhỏ. Cô biết Khương Duy đang ngủ mê hoặc sốt, bị cột bởi thiết bị cảm ứng não nào đó. Cô cắn môi: Đợi mình, Duy.
Họ chạy men hàng rào sắt, lẩn dưới mái hiên cho đến khi tới kho xép gần ga xe lửa cũ—khu đất bỏ hoang bị vắng bóng người từ nhiều năm. Cửa sổ vỡ, tường loang lổ rêu xanh. Gió đêm rít thành tiếng huýt gió âm u.
Thầy Lâm đẩy tấm ván mục, lộ lối xuống hầm.
“Nơi này từng là phòng chuyển tiếp tín hiệu vô tuyến, giờ thành phòng máy chủ TRẮNG.”
Cô theo ông men từng bậc thang gỗ kẽo kẹt. Nhiệt độ hạ thấp nhanh. Mùi ozone và keo điện tử nồng hơn.
Cuối đường hầm, một cánh cửa thép hiện ra, không tay nắm – chỉ một ô quét sinh trắc học hình bàn tay. Thầy Lâm rút ống nghiệm, nhỏ máu Cát Linh lên tấm gạc dán vào tay cô.
“Đặt tay thật sát.”
Cô làm theo. Ô quét sáng lên, lia laser đỏ. Một giây. Hai giây.
Xác thực thành công.
Cửa mở, mùi lạnh kim loại phả ra. Bên trong là sàn kính phản chiếu vô số đèn LED xanh dương, như bầu trời sao úp xuống đáy biển chết. Dãy máy chủ đứng thẳng, chạy êm với tiếng gió quạt vi xử lý, tạo điệp khúc trầm rền.
Trung tâm phòng có buồng kính hình trụ, dây cáp quấn quanh như rễ cây. Trên bệ, ghế kim loại trói hình người. Không người thật, nhưng mô‑hình bán thân in 3D cực chi tiết — chính là Khương Duy trong đồng phục, ánh mắt trống hoác.
An Lam run tay. Cảnh tượng hệt ác mộng cô thấy: “Họ mô phỏng cậu ấy để cài ký ức giả?”
“Phần mềm đổ dữ kiện lên mô‑hình rồi đồng bộ sang não thật qua sóng tần.”
Một bước chân nhẹ vang phía cửa. Cả hai xoay lại.
Cát Linh đứng đó, áo mưa đen, khuôn mặt gầy, đôi mắt long lanh sắc lạnh. Trong tay cô ta, súng điện chĩa thẳng.
“Anh phản bội tôi, Lâm.” Giọng Cát Linh mảnh như sợi thép.
“Em biến họ thành chuột bạch, còn dám nói phản bội?” Thầy Lâm chắn trước An Lam.
“Nếu không có dự án, Khương Duy đã chết năm mười sáu tuổi vì phình mạch bẩm sinh. Tôi cứu cậu ta bằng cách đổi lấy ký ức em gái. Giao dịch công bằng.”
Âm trường rền vang dữ dội bởi quạt máy. An Lam siết nắm tay: “Công bằng? Cậu ấy sẽ chết dần trong ký ức lỗi. Tôi chết một lần, bị xoá một lần. Cô gọi đó là cứu?”
“Muốn lấy lại ký ức, phải dùng máu tôi. Nhưng em nhớ: khi tôi tắt hệ thống, Khương Duy có thể vỡ mạch máu ngay tại chỗ. Em chọn đi.”
Cát Linh xoay súng qua An Lam. “Hoặc em rời đi, để cậu ta sống ngày qua ngày mà không có em. Hoặc em giết cậu ấy ngay bây giờ.”
Khoảnh khắc đặc quánh như nhựa đường.
Thầy Lâm lao tới, chắn tầm bắn. Tia điện phóng, ghim ông vào tường, cơ thể giật điên dại. Ông gục xuống, khói khét lẹt.
An Lam hét lên, quỳ xuống đỡ anh trai cô ta. Mùi da cháy phả lên. Thầy Lâm nắm tay cô, giọng đứt quãng: “Máy… ở hàng thứ ba… cột nguồn đỏ… rút…”
Cô nhìn về dãy máy. Cột nguồn đỏ chớp nhịp 16:29. Lại con số ấy.
Cát Linh rút kim tiêm, bơm dung dịch trắng đục: “Thần kinh em đã chịu đủ. Xoá thêm một lần nữa, em sẽ quên cậu ta thật sự, và dự án ổn định vĩnh viễn.”
Cô ta tiến lại.
An Lam bật dậy, ném ống nghiệm máu còn lại về phía bộ quét trung tâm. Laser chớp, hệ thống hiểu tín hiệu điều khiển, báo “Mẫu chủ quyền cập nhật”. Hàng đèn LED dọc máy chủ đổi từ xanh sang đỏ.
“Không!” Cát Linh lao tới bảng điều khiển.
An Lam chẳng chần chờ, phóng về cột nguồn. Tay cô quăng balô, giật mạnh cầu dao đỏ. Toàn bộ đèn rực sáng, rồi tắt phụt. Tiếng quạt ngừng, căn phòng chìm vào yên lặng chết chóc.
Trong bóng tối, chuỗi âm thanh răng rắc như thủy tinh nứt lan dọc sàn. Hệ thống sập, vầng sáng yếu cuối cùng tản đi như hơi thở.
Cát Linh hét. Tia đèn pin nhỏ rơi xuống lăn lóc. An Lam chộp lấy, lia quanh. Cô thấy cô ta ôm đầu, máu rịn từ mũi, ngã quỵ.
Các máy chủ phả hơi nóng đột ngột ngắt. Hơi nước ngưng tụ thành một cơn mưa nhân tạo trong phòng. Nước chạm sàn, loé lên phản chiếu hàng nghìn ký tự rời rạc — chuỗi ký ức đang rò rỉ dưới dạng dữ liệu ánh sáng.
An Lam lao về buồng kính. Cánh cửa khoá từ, nhưng nguồn mất, chốt bật. Cô mở ra, ôm lấy mô‑hình khô lạnh của Khương Duy. Một luồng sáng xanh mảnh như tơ chạy từ thiết bị sang lòng bàn tay cô.
Tâm trí cô vang lên tiếng gió lùa: “Lam… Lam…”
Cảnh tượng đổi chớp. Cô thấy mình đứng dưới cơn mưa mười tám tháng mười một, Khương Duy quỳ bên cạnh, ôm cô vào lòng, khóc nấc: “Đừng rời tớ… tớ chọn quên, chọn xoá, miễn cậu sống lại…”
Tia ký ức tan, chuyển sang phòng xét nghiệm. Khương Duy run rẩy, ký vào đơn xóa ký ức, dòng lệ rơi ướt giấy.
“Ở lại bên tớ một phút cuối… xin lỗi, Lam…”
Cảnh cuối: cậu nằm trong phòng cách ly, hai mắt khép, mê man—hệt mô‑hình trước mặt.
An Lam gào: “Duy, tỉnh dậy! Tớ về rồi!”
Bàn tay mô‑hình giật nhẹ. Các điện cực rụng, nổ lách tách. Một luồng khí nóng phả ra, văng tia lửa. Trong ánh sáng chập chờn, da bán thân đổi màu hồng nhạt, rồi… hơi thở đầu tiên phả lên mặt cô.
Mô‑hình hoá thịt.
Khương Duy mở mắt. Con ngươi ướt nhoè, run run bắt nét. Cả hai trừng trừng nhìn nhau.
“Lam… đây là… mơ?”
Cô ôm ghì lấy cậu, nước mắt ướt vai áo. “Không. Tớ trở về thật rồi. Không ai tách chúng ta được nữa.”
Phía sau lưng, Cát Linh quằn quại, hét vỡ giọng: “Các người sẽ giết cậu ta mất!”
Máy chủ rền vang tiếng cảnh báo khẩn: “Ký ức tràn. Quá tải. Đề nghị tái khởi.”
An Lam nhìn sâu vào mắt Khương Duy. “Cậu muốn quên hay nhớ?”
Cậu siết tay cô, nụ cười nhòe nước: “Tớ thà chết còn hơn quên cậu.”
Cô gật, quay lại bảng phụ, đập vỡ nắp bảo hộ, kéo chốt tự huỷ. Đèn đỏ xoáy, còi hú. Thời gian đếm lùi: 03:00… 02:59…
Cát Linh bò tới giơ súng. Khương Duy ôm lấy An Lam, xoay lưng chắn đạn. Sấm vang bên tai, tia chớp lóe. Nhưng súng cạn điện. Cô ta ngã sụp.
Thầy Lâm gượng đứng dậy, ra dấu họ chạy. “Cửa khẩn cấp phía Đông!”
Họ dìu nhau, băng qua hành lang. Mỗi bước, trí óc Khương Duy dội cơn đau nhói, nhưng cậu cắn răng. An Lam nắm tay cậu, truyền hơi ấm. Mắt cậu loé ký ức, từng cảnh ngày bé, sân trường đỏ lá, ly sữa đậu đồng chia đôi—tất cả ùa về như lũ, nhưng cậu không sụp.
Họ trèo lên bậc thang cuối cùng, nhìn lại kho máy chủ đỏ rực. Trong khoảnh khắc, ngọn lửa dữ liệu bùng vỡ, vẽ lên bầu trời giông bức hoạ ký ức muôn màu, rồi tắt phụt.
Cơn mưa ngoài trời quất xuống da rát buốt, nhưng lòng họ nóng bừng. Khương Duy gục đầu lên vai An Lam, hơi thở gấp gáp, nhưng môi khẽ cong thành nụ cười.
“Lam… ký ức… còn… em.”
“Còn em thì cậu còn sống.”
Trong làn sấm chớp, sân trường như rửa sạch những vệt máu dữ dội. Và khi chuông đồng hồ nhà thờ xa xa điểm 4 giờ sáng, cặp thanh mai trúc mã đứng giữa thềm đá ướt, ôm nhau, nghe hồi ức sụp đổ sau lưng, nhưng tương lai bật mầm trước mắt—lần này, họ sẽ bước tiếp bằng chính ký ức nguyên sơ, không ai còn phá nổi.