HỒN EM TRONG TÔI

Chương 10: TRÒ CHƠI CỦA QUỶ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối.
Tầng 16 vắng tanh như một khoảng không bị cắt khỏi thế giới.
Lâm đứng trong hành lang dài, ánh đèn vàng nhợt nhạt như hơi thở của người sắp chết.
Gió từ cửa sổ cuối hành lang thổi lồng lộng – chính nơi Vy đã ngã.

Anh mặc áo khoác xám, trong túi có điện thoại đang ghi âm, một bản sao USB dữ liệu, và… một tấm ảnh siêu âm của Mai Nhi.


Tiếng bước chân.
Từ đầu bên kia hành lang, Trí bước tới – lịch lãm, sơ mi trắng, đồng hồ vàng sáng loáng, nhưng ánh mắt... là của kẻ không còn linh hồn.

Hắn dừng cách Lâm chừng bốn mét, nghiêng đầu:

“Chọn chỗ này làm nơi gặp gỡ, bác sĩ à? Sáng tạo thật.”

“Nơi mày đã giết người. Tao nghĩ công bằng mà.” – Lâm đáp, giọng bình thản đến lạ.

Trí cười nhẹ:

“Cô ta nhảy. Không ai thấy tôi đẩy. Cảnh sát kết luận trầm cảm. Bác sĩ à, mày nghĩ mày đang làm gì? Trừ tà?”


Lâm không đáp. Anh đưa tấm ảnh siêu âm ra.

“Mai Nhi. Mày nhớ không?”

Gương mặt Trí đông cứng một nhịp. Tay siết lại. Rồi nhanh chóng trở lại điềm tĩnh:

“À, ra là thế… mày lật được ngược cả quá khứ.”

“Tao không lật. Sự thật nổi lên khi máu thối dưới nền chưa kịp khô.”

“Cô ta tự tử.” – Trí cắt ngang.

“Cũng như Vy… ‘tự rơi’? Tao có đủ bằng chứng để bóc trần mày – từ camera, ghi âm, cho đến lời khai của người đã từng xóa dữ liệu cho mày.”


Trí bước chậm lại một bước. Cảm giác như gió hành lang lạnh hơn.

“Và mày định làm gì? Đưa tao ra ánh sáng? Công an? Báo chí? Đám đó bị mua sạch rồi.”
“Tao chỉ cần búng tay… và không ai còn tin mày.”

Lâm nhìn Trí, lặng vài giây, rồi nói:

“Tao không cần mọi người tin. Tao chỉ cần mày biết sợ.”


Đúng lúc đó, Vy trỗi dậy.
Cảm xúc dâng trào, toàn thân Lâm run lên – môi khẽ mở nhưng không phải giọng anh:

“Tôi đã tha cho anh. Tôi đã không nói. Tôi đã nghĩ anh còn chút lương tâm…”

Giọng Vy – vang lên rõ ràng từ miệng Lâm. Không ngắt, không lạc nhịp.

“Anh hèn đến tận phút cuối.”

Trí lùi lại nửa bước. Mắt trừng lớn.

“Mày… mày… cái quái gì vậy?”

Lâm tiến lên. Mỗi bước như đè lên tội lỗi của Trí.

“Cô ấy không tha nữa. Và tao cũng vậy.”


Trí rút ra một vật nhỏ từ túi – dao bấm.

“Tao không quan tâm mày là ai. Mày dám đến đây một mình? Kết thúc ở đây đi.”

Hắn lao tới – lưỡi dao loé sáng trong ánh đèn vàng.

Lâm nghiêng người né – Vy dẫn dắt động tác anh như người đã học qua cả trăm lần phòng vệ.

Tay Lâm bắt chéo cổ tay Trí, xoay vai, ghì hắn vào tường. Lưỡi dao rơi xuống đất.

“Tao có thể giết mày bây giờ.” – Lâm rít lên – “Nhưng mày không xứng được chết nhẹ nhàng.”


Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ xa.

Lâm mở bluetooth điện thoại – truyền giọng Vy vừa nói qua micro đang ghi âm.
Tín hiệu kết nối đến laptop trong xe Hạ – đã được cài đặt tự động gửi clip đến báo chí nếu Lâm không quay lại sau 1 tiếng.

Trí trợn mắt:

“Mày giăng bẫy?”

“Không. Tao đào mồ cho mày.”


Tiếng còi xe sát lại. Lâm nhặt dao, đá ra xa.

Trí khụy gối. Không nói được gì nữa. Như đã hiểu rằng lần này… hắn không thoát.


Sáng hôm sau, bản tin online đưa tin:

“Bác sĩ nổi tiếng cung cấp bằng chứng tố cáo con trai giám đốc bệnh viện liên quan tới hai vụ tử vong sinh viên.”

“Bằng chứng video, ghi âm và lời khai nhân chứng đã được chuyển đến cơ quan điều tra.”
“Hiện nghi phạm Trần Nhật Trí đang bị tạm giam chờ xử lý.”


Chiều.
Lâm trở về phòng trọ, cởi áo khoác, ngồi xuống ghế.

Im lặng.

“Vy? Em còn ở đó chứ?” – anh gọi khẽ.

Không ai trả lời.

“Vy?”

Gương mặt anh phản chiếu trong gương – trở lại là Lâm. Hoàn toàn.

Bóng gió không còn.
Giọng nói trong đầu… đã im.


Anh gục đầu xuống bàn. Nước mắt không rơi, nhưng cổ họng nghẹn ứ.

Một linh hồn ra đi…
Mang theo cả nỗi oan.
Và để lại trong anh… một phần mãi mãi không thể quên.


(Còn tiếp chương 11: Những Người Ở Lại)
Chương sau, Lâm gặp lại người thân của Vy, kể toàn bộ sự thật. Đồng thời, anh bắt đầu trị liệu tâm lý cho chính mình – nhưng một biến cố mới xảy ra: một linh hồn khác nhập vào một bệnh nhân mà anh đang điều trị. Câu chuyện dường như chưa kết thúc…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!