HỒN EM TRONG TÔI

Chương 9: GỌI TÊN EM TRONG BÓNG ĐÊM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm.
Gió rít qua cửa sổ tầng 10 nơi Lâm đang ở trọ. Anh mở laptop, lục lại hồ sơ về Mai Nhi – cô gái Vy nhắc đến, người từng là nạn nhân trước của Trí.

Hồ sơ mờ nhạt. Không người thân. Không bạn bè ghi rõ.
Chỉ một chi tiết nhỏ lọt vào mắt anh:

"Sống chung phòng với sinh viên tên Nguyễn Thanh T."


Sáng hôm sau, Lâm tìm đến phòng lưu trữ ký túc xá cũ của trường Y.
Bằng thẻ bác sĩ và vẻ mặt nghiêm túc, anh được tiếp cận bảng danh sách lưu trú 3 năm trước.

Nguyễn Thanh T. – hiện là dược sĩ, đang công tác tại nhà thuốc Minh Châu, Quận 6.


Lâm đến nhà thuốc vào buổi trưa.
Cô gái đứng trong quầy khoảng gần 30, tóc cột cao, mắt có quầng thâm – có lẽ đã nhiều năm không muốn nhắc đến quá khứ.

“Chị là Thanh T. phải không? Em là bác sĩ Lâm. Em cần hỏi về Mai Nhi – bạn cùng phòng cũ của chị.”

Cô khựng lại, rồi hạ giọng:

“Mai Nhi… mất rồi.”

“Mất? Em tưởng cô ấy mất tích?”

“Không. Cô ấy… tự tử. Nhưng bị bưng bít.”


Lâm lạnh người.
Thanh T. rút từ dưới quầy một phong bì cũ, đã ố vàng:

“Cô ấy đưa tôi cái này trước khi rời ký túc. Bảo tôi giữ, nếu cô ấy không trở về sau ba ngày thì giao cho bất kỳ ai có thể khiến sự thật được nói ra.”

Lâm mở ra. Trong đó là:
– Một ảnh siêu âm thai nhi, ghi rõ tên mẹ: Trần Mai Nhi
– Một bức thư tay, nét chữ run rẩy:

“Tôi có thai. Anh ấy không thừa nhận. Anh dọa sẽ hủy hoại tôi nếu nói ra. Tôi sợ. Nhưng nếu tôi chết, xin đừng để sự thật bị chôn vùi.”

Không ký tên. Không nhắc tên Trí. Nhưng quá rõ.


“Tôi không dám công khai. Tôi sợ… Tôi chứng kiến Mai Nhi bị theo dõi, bị đe dọa. Có lần cô ấy bảo: ‘Nếu tôi biến mất, đừng tìm’.” – Thanh T. nói, giọng nghẹn.

“Vậy sau đó thì sao?”

“Cô ấy rời đi vào tối thứ sáu. Không ai gặp lại. Trường kết luận bỏ học. Không điều tra.”

“Còn đoạn clip nào? Tin nhắn?”

“Tôi không giữ. Nhưng... tôi từng thấy một người đàn ông đeo đồng hồ Rolex, lái xe BMW đến đón cô ấy. Chỉ một lần duy nhất. Và... hắn chính là Trí.”


Lâm bước ra khỏi nhà thuốc với phong bì trong tay – như cầm cả một án mạng chưa bao giờ được khai quật.

Vy lên tiếng trong đầu anh:

“Anh thấy không? Hắn không dừng lại. Hắn không chỉ giết em.”

“Anh biết. Và giờ anh hiểu… em không phải bóng ma, em là lời cảnh báo.”


Tối hôm đó, Lâm về đến nhà thì phát hiện ổ cứng mã hóa trong ngăn tủ bị lục tung.
Cửa sổ khép hờ. Không dấu vết cạy. Không dấu vết giày.

Anh châm lửa, đốt một que trầm, đặt lên bàn.

Vy hỏi:

“Anh đang làm gì?”

“Thử xem có kẻ nào đang theo dõi trong nhà hay không.”

Khói trầm uốn lượn – bình thường. Nhưng khi anh quay lưng, bóng của mình không còn in trên tường.

Vy thì thầm:

“Có kẻ thứ ba trong phòng.”


Lâm chậm rãi bước ra ban công.

Gió thổi mạnh. Anh nhắm mắt lại – nghe rõ tiếng ai đó đang thì thầm.

“Đừng đào sâu nữa, Lâm. Mày sẽ chết như tụi nó.”

Anh mở mắt. Không một ai. Nhưng trên bàn, mảnh giấy nhỏ đã nằm sẵn:

"Mày muốn làm anh hùng? Vậy chuẩn bị đi. Tối mai, tầng 16."


Lâm hít sâu. Không báo công an. Không nói với Hạ.
Anh biết: trận cuối đang đến gần.

Vy hỏi:

“Anh sẽ đi chứ?”

“Có em trong người, anh còn sợ gì?”

“Nếu anh ngã lần nữa… em không chắc có thể giữ anh lại.”

Lâm mỉm cười buồn:

“Vậy lần này… chính em sẽ kéo anh lên.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!