HỒN EM TRONG TÔI

Chương 12: HỒI SINH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mai Nhi.
Cái tên vọng lại từ sâu thẳm – không êm ái như Vy, không run rẩy như một linh hồn tội nghiệp.
Giọng nói này mang theo nỗi hận rõ rệt, lạnh và rắn như lưỡi dao giấu trong vạt áo lụa.

Lâm đứng chết trân trước cửa phòng 1603.
Mồ hôi rịn trên trán, tim đập thình thịch. Nhưng linh cảm rõ rệt mách bảo: đây không phải là Vy quay lại – mà là một thứ còn sâu hơn, dữ dội hơn.

“Cô là Mai Nhi?” – anh hỏi khẽ.

Im lặng.

Rồi – trong một thoáng, như có người ghé sát tai anh thì thầm:

“Tôi vẫn ở đây. Từ lúc xác tôi bị giấu đi.”


Lâm quay về phòng trọ. Mở sổ tay, ghi lại tất cả mọi chi tiết: từ lúc Khánh Ly nhập viện, đến khi nghe tiếng nói, rồi cái tên “Mai Nhi” xuất hiện.

Tối đó, anh quyết định làm điều mà mình từng hứa không bao giờ làm lại: dẫn hồn.

Lâm lấy ra sợi dây đeo cổ của Vy – kỷ vật mà mẹ cô gửi tặng sau khi biết toàn bộ sự thật. Anh để nó giữa nến, đốt ba que trầm, và mở giọng mời gọi:

“Nếu cô còn đây, nếu oan khuất chưa được rửa, hãy cho tôi thấy… ký ức của cô.”

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Một luồng khí lạnh luồn qua cổ anh. Đèn trong phòng nhấp nháy. Bức tranh trên tường khẽ nghiêng.
Và rồi, Lâm gục xuống bàn.


Anh mơ.

Không phải là giấc mơ bình thường – mà là một cơn nhập.

Lâm đứng giữa một căn phòng trọ cũ kỹ – nệm trải dưới đất, tường dán giấy báo.
Trên bàn là một bộ đề cương y khoa – cạnh đó, cô gái trẻ tên Mai Nhi đang cầm bút, mắt đỏ hoe.

Tiếng đập cửa. Rồi một người đàn ông cao lớn, áo sơ mi trắng bước vào – Trí.

“Em vẫn không chịu bỏ cái thai?” – Trí hỏi, giọng lạnh.

Mai Nhi siết chặt tay:

“Anh nói thương em. Anh hứa cưới. Rồi anh biến mất!”

“Đừng ngu nữa. Anh mày không thể cưới một đứa như em. Cái thai đó… nếu em giữ, em chết.”

Mai Nhi vùng dậy:

“Em không sợ chết! Em chỉ sợ... không ai biết anh là quỷ đội lốt người!”


Trí ném điện thoại xuống bàn, nắm lấy vai cô, siết mạnh:

“Em thử nói ra xem. Em tưởng ai sẽ tin một con sinh viên nghèo, không cha mẹ, không nơi bấu víu?”

“Vậy thì giết em đi!” – cô gào lên.

Cảnh vật mờ dần. Máu loang trên tường. Tiếng thét bị bóp nghẹt.

Rồi bóng tối ập tới.


Lâm bừng tỉnh.

Trán ướt đẫm mồ hôi, tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Anh bật đèn, nhìn quanh – mọi thứ vẫn y nguyên. Nhưng giữa bàn, có một vật lạ chưa từng thấy:

Một sợi dây chuyền bằng bạc, mặt đá có khắc tên: M.N.


Lâm cầm lên, run run.

“Vy… có phải em mang cô ấy đến cho anh?”

Không ai đáp.

Nhưng qua ánh sáng mờ, chiếc gương trong phòng phản chiếu bóng của hai người đứng cạnh Lâm – một là Vy, ánh mắt u sầu, và một là Mai Nhi – khuôn mặt uất nghẹn, không còn sợ hãi.


Sáng hôm sau, Lâm tìm đến nhà xác bệnh viện – nơi anh từng thực tập.

Anh yêu cầu truy cập danh sách tử thi không rõ danh tính trong 3 năm trở lại.
Một hồ sơ khiến anh chết lặng:

"Thi thể nữ – khoảng 21 tuổi – phát hiện trong bể kỹ thuật tầng hầm của chung cư Q, năm 2021.
Không giấy tờ tùy thân. Không người thân nhận diện.
Ghi nhận là chết do chấn thương đầu. Đã mai táng tại nghĩa trang vô danh.”

Không tên. Không dấu vết. Nhưng Lâm biết… đó chính là Mai Nhi.


Anh lái xe tới nghĩa trang. Từng hàng mộ vô danh lặng lẽ nằm im dưới ánh nắng nhạt.
Sau gần một giờ tìm kiếm, anh thấy mảnh bia đá nhỏ, chỉ khắc: “Nữ – không rõ danh tính – mất 2021.”

Lâm quỳ xuống. Mặt đất lạnh ngắt.

“Tôi đã tìm thấy cô. Cô không còn vô danh.”

Gió nhẹ thổi, lá cỏ lay động. Và như một lời đáp lại, trên tay anh – mặt dây chuyền khẽ rung.


(Còn tiếp chương 13: Tầng Hầm Của Bóng Tối)
Chương sau, Lâm quay lại bể kỹ thuật tầng hầm nơi phát hiện xác Mai Nhi. Anh phát hiện nơi này từng bị khóa trái suốt hai năm và hồ sơ về nó bị ai đó cố tình xóa khỏi hệ thống. Nhưng bất ngờ hơn: còn một bộ tóc giả nữ bị cháy dở và một thẻ nhân viên tên “T.L” – mở ra bí ẩn về một nạn nhân thứ ba.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!