HỒN EM TRONG TÔI

Chương 13: TẦNG HẦM CỦA BÓNG TỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, Lâm quay trở lại chung cư Q – lần này, với lệnh ủy quyền tạm thời từ bệnh viện và sự hỗ trợ âm thầm của Hạ, đồng nghiệp thân thiết kiêm bác sĩ pháp y.

Bể kỹ thuật tầng hầm – nơi thi thể vô danh được phát hiện năm 2021 – nằm sâu dưới tầng B3, sau ba lớp cửa kỹ thuật đã gỉ sét.
Người bảo vệ già chần chừ, nhưng khi thấy tên bác sĩ Lâm và hồ sơ kèm theo, ông chỉ thở dài:

“Cậu là người đầu tiên dám quay lại nơi này... sau vụ đó.”


Không khí trong tầng hầm ngột ngạt.
Lâm và Hạ mang đèn pin, khẩu trang, đi chậm trong lối hẹp đầy bụi bặm và mùi ẩm mốc. Mỗi bước đi như đạp lên lớp ký ức nặng trĩu.
Cuối hành lang, họ thấy tấm lưới chắn đã bị cắt, vén sang một bên.

“Ai đó từng quay lại đây…” – Hạ khẽ nói.

Cả hai bước vào căn phòng nhỏ, nơi năm xưa tìm thấy thi thể.
Một mảng tường vẫn còn dấu vết máu khô. Và trong góc tối, một chiếc hộp gỗ cũ bị cháy xém.


Lâm mở ra.

Bên trong, không có gì ngoài một bộ tóc giả cháy dở, vón cục như từng bị tẩm dung dịch ăn mòn.
Và một thẻ nhân viên bằng nhựa, mờ chữ, nhưng vẫn còn nhìn rõ:

"T.L – Nhân viên hậu cần – Bệnh viện X."

Hạ cúi xuống:

“Tóc giả… Đàn ông đội giả gái, hay phụ nữ cố ngụy trang?”
“Chuyện này sâu hơn ta tưởng rồi.”

Lâm lặng người. Trong đầu anh – Vy vẫn im lặng. Mai Nhi cũng không xuất hiện.


“T.L... là ai?” – anh hỏi khẽ.

Hạ lên mạng tra nhanh bằng điện thoại. Chỉ vài phút, cô đưa ra một cái tên:

“Trần Lệ – nhân viên hậu cần, mất tích 2019.
Lần cuối xuất hiện là lúc đi nhận lương ở tầng 12. Không ai thấy chị ta nữa từ đó.
Vụ việc không có tiến triển. Hồ sơ được đóng dưới dạng 'nghỉ việc tự ý'."


Ba năm. Ba người. Ba nạn nhân.

  • Mai Nhi – sinh viên y, mang thai, biến mất năm 2021.

  • Vy – thực tập sinh khoa ngoại, tử vong năm ngoái.

  • Trần Lệ – nhân viên hậu cần, mất tích bí ẩn trước cả hai năm.


Lâm chợt nhớ – thời điểm Vy chết, Trí đang ở nước ngoài hai tuần.

“Không thể nào… nếu hắn không có mặt ở Việt Nam, thì Vy chết không phải do hắn?”

Hạ nhìn Lâm đầy nghi hoặc:

“Ý cậu là có thêm đồng phạm?”

“Không phải... là đồng phạm. Là hệ thống.”


Ngay khi Lâm nói ra điều đó, đèn pin nhấp nháy.

Không khí đột nhiên lạnh toát. Hạ siết lấy tay anh.

“Có gì đó... đang nhìn.”

Lâm cúi xuống – chiếc thẻ tên trong hộp tự nhiên bật lên, rơi xuống sàn.

Và từ bức tường đằng sau, từng vệt ẩm như máu loang dần thành chữ:

"TÔI KHÔNG NHẢY."


Cả hai lùi lại.

Lâm khẽ hỏi:

“Là chị… Trần Lệ?”

Một cơn gió mạnh quét qua – dù không có lối thông hơi. Và rồi, giọng phụ nữ vang lên trong đầu anh – giọng khác với Vy, khác cả Mai Nhi:

“Chúng tôi bị chọn.
Vì không ai sẽ nhớ đến một kẻ thua thiệt.
Một sinh viên nghèo. Một người yêu cũ. Một nhân viên hậu cần.
Còn lại… chỉ là con số.”


Hạ bàng hoàng.

“Lâm... sao cậu nghe được mấy thứ đó? Cậu đang làm gì vậy?”

Lâm nắm chặt tay, thở mạnh:

“Tôi không biết vì sao mình là người được chọn. Nhưng ba người đó... đang dồn tôi về phía sự thật cuối cùng.
Chuyện này không dừng ở Trí.”

“Vậy... ai là kẻ cuối cùng?” – Hạ hỏi, giọng run.

Lâm nhìn thẳng vào bóng tối phía cuối hành lang. Một linh cảm rõ rệt bùng lên.

“Kẻ đứng sau tất cả… vẫn đang sống bình yên, mặc vest, bắt tay, cười với máy quay.
chính hắn là người nuôi ra Trí.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!