HỒN EM TRONG TÔI

Chương 14: ÔNG CHỦ CỦA TỘI ÁC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba linh hồn.
Ba mảnh ghép – khác nhau về thân phận, về thời điểm, nhưng lại trùng nhau ở cách họ bị im lặng vĩnh viễn.

Sau khi rời khỏi tầng hầm, Lâm không quay về nhà. Anh đến thẳng bệnh viện X – nơi Trí từng thực tập, và cũng là nơi cha hắn giữ vị trí Phó Tổng Giám Đốc điều hành.

Tên ông ta là Trần Đức Khải.
Một cái tên quen thuộc, có mặt trong gần mọi tấm bảng ghi công đức, ảnh lãnh đạo bệnh viện, và cả các hội nghị y tế quốc tế.
Đằng sau gương mặt phúc hậu và giọng nói trầm ổn trên truyền hình là gì?
Lâm không còn tin vào vẻ bề ngoài nữa.


Hạ, người đồng hành, lần này đã hoàn toàn tin Lâm sau khi chính cô nghe thấy tiếng vọng trong tầng hầm.

Cô hỗ trợ anh tiếp cận các hồ sơ cũ. Họ tìm đến phòng lưu trữ số 3 – nơi quản lý các vụ tai nạn, tử vong và nghỉ việc không rõ lý do trong 10 năm qua.

“Hồ sơ giấy – hàng nghìn tập.
Nhưng nếu hắn có gì cần che giấu… chắc chắn phải chỉnh trong sổ tay biên bản họp nội bộ.” – Hạ nói.


Lâm lần tay theo mục lục.
Năm 2019, 2021 và 2022 – lần lượt khớp với thời điểm ba nạn nhân mất tích.

Trang họp tháng 10 năm 2019 ghi chú:

“Đã xử lý nội bộ vụ việc của nhân viên hậu cần – tránh ảnh hưởng tới uy tín bệnh viện.
Đề xuất hỗ trợ gia đình nếu có yêu cầu xác minh (đến nay không có ai tới nhận thân nhân).
Ký tên phê duyệt: Trần Đức Khải.”


Hạ lật sang năm 2021:

“Vụ sinh viên y bỏ học đột ngột.
Đã liên hệ Trường Đại học Y hủy hợp đồng thực tập, thanh lý ký túc xá.
Không công khai, theo đề nghị từ cấp cao.”

Và năm 2022 – dòng cuối cùng:

“Vụ tai nạn tầng 16: sinh viên thực tập tử vong.
Báo chí được kiểm soát nội dung theo hướng tai nạn do trầm cảm.
Không cần mở rộng điều tra.”

Lâm siết chặt hồ sơ. Những lời lẽ “tròn trịa” nhưng lạnh tanh như thủ tục sát sinh.


“Khải phê duyệt hết?” – Hạ hỏi.

“Ừ. Mỗi hồ sơ đều có bút phê tay ông ta.”

“Vậy... ông ta là chủ mưu?”

Lâm im lặng. Rồi anh hỏi:

“Cậu biết ai là người trực tiếp quản lý các thực tập sinh và nhân viên hợp đồng không?”

“Trưởng khoa Hành chính Nhân sự. Là... vợ ông ta.”


Trần Đức Khải – Phó Giám Đốc.
Vợ: bà Lê Thảo – Trưởng Nhân sự.
Con trai: Trần Nhật Trí – từng là bác sĩ thực tập, đã bị bắt.

Cả một gia đình đứng sau mọi vụ biến mất.
Và phía trước họ là một chiếc bàn họp lớn, nơi mọi tội lỗi được bút phê rồi gạt sang bên.


Tối đó, khi Lâm vừa về tới phòng trọ, một cuộc gọi đến từ số lạ:

“Anh là bác sĩ Lâm phải không?” – giọng đàn ông khàn khàn.

“Tôi nghe.”

“Tôi từng là bảo vệ của bệnh viện. Tôi có thứ anh cần.
Gặp tôi lúc 11 giờ đêm. Ở... nghĩa trang quận 5.”

Rồi tắt máy.

Lâm nghi ngờ, nhưng vẫn đến. Hạ kiên quyết đi cùng.


Nghĩa trang quận 5. Đêm.
Sương dày đặc. Lâm và Hạ bước chậm qua hàng bia đá loang lổ.

Một người đàn ông già, râu bạc, đứng tựa vào gốc cây. Ánh mắt ông đầy mệt mỏi, nhưng tay vẫn giữ chặt một túi hồ sơ rách nát.

“Tôi là ông Dương. Là người được sai xuống bể kỹ thuật dọn dẹp năm đó.”

Lâm gật đầu. Ông Dương run run lấy ra tấm ảnh cũ:

“Thi thể con bé đó không tự chết vì tai nạn.
Tôi thấy cổ nó bầm như bị siết. Nhưng bác sĩ pháp y ngày ấy bị thay đổi trước khi khám nghiệm.”

“Ai ra lệnh?” – Hạ hỏi.

“Phó Giám Đốc Khải. Tôi nghe rõ ông ta nói: ‘Chuyện nội bộ, dọn sạch.’”

“Vậy tại sao bây giờ mới nói ra?” – Lâm hỏi.

“Vì mấy đêm nay… tôi mơ thấy con bé ấy. Mặt đầy máu, đứng ở cuối giường, hỏi tôi:
‘Chú thấy mà sao không cứu em?’”


Ông Dương khóc.
Hồ sơ trong tay ông là bản khám nghiệm bị hủy, còn lưu lại một trang có viết tay của bác sĩ pháp y ban đầu – người không bao giờ được gọi đến sau đó.

“Nghi ngờ có dấu vết bóp cổ.
Không khớp với tai nạn rơi.
Cần điều tra thêm.”


Lâm gấp lại hồ sơ. Hạ nắm tay anh, thở mạnh:

“Chúng ta có đủ rồi. Đưa ra ánh sáng thôi.”

Lâm nhìn lên bầu trời đầy sương mù. Rồi khẽ nói:

“Không. Chưa đủ. Còn một người... vẫn đang ẩn mình.”


Sáng hôm sau, Lâm mở hộp thư cá nhân, nhận được một email ẩn danh:

“Đừng động vào ông ấy. Anh sẽ chết như những người kia.
Tôi đã thấy bóng anh không còn in lên tường nữa.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!