HỒN EM TRONG TÔI

Chương 15: KẺ KHÔNG BÓNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Email ẩn danh.
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi: "Tôi đã thấy bóng anh không còn in lên tường nữa."
Nhưng đủ khiến tim Lâm lạnh buốt.


Anh kiểm tra lại. Email không có địa chỉ phản hồi, không dấu vết IP, không tệp đính kèm – chỉ là một cú gõ lặng lẽ từ bóng tối.

Sáng hôm sau, anh đến tìm Hạ.
Gọi không bắt máy. Nhắn không trả lời.
Căn hộ của cô – tầng 5 chung cư cũ gần bệnh viện – đóng cửa im lìm.


Lâm lo lắng.
Gõ cửa mấy lần không ai ra. Anh nhờ quản lý chung cư mở khóa khẩn cấp vì lý do an toàn y tế. Khi cánh cửa bật mở – một luồng khí lạnh ập ra.

Căn phòng ngăn nắp, không có dấu hiệu bị xáo trộn.
Nhưng điều khiến Lâm đứng chết trân là: tấm gương trên tường – không phản chiếu hình anh.

“Không thể nào...” – anh lùi lại, quay sang gương khác – vẫn không thấy bóng mình.


Ngay lúc đó, trong đầu Lâm vang lên giọng Vy – yếu ớt:

“Anh… bị chọn rồi.”

Lâm quỳ xuống, thở gấp.
Không phải vì mệt, mà vì cơ thể anh đang bị hút về phía vô hình.

Trên sàn, một vật kỳ lạ đập vào mắt anh:
Một mảnh giấy đỏ, trên vẽ vòng tròn bùa chú, bên trong viết chữ Hán bằng mực đen đã khô:

"Hồn khóa – khẩu câm – mắt mờ.
Không nói. Không chỉ. Không về."


“Lời nguyền trói hồn…” – Lâm thì thầm.

Thứ này từng được nhắc đến trong các ghi chép cũ của Đông y cổ, dùng để giam linh hồn vào một thân thể sống, khiến nó không thể truyền tín hiệu ra ngoài – không xuất hồn, không nhập hồn, và không thoát.

“Ai làm chuyện này với Hạ… là kẻ đã bước sâu vào hắc thuật.”


Đột nhiên, điện thoại anh reo.
Một dãy số lạ. Anh nhấc máy:

“Anh Lâm… là em… Hạ…” – giọng nhỏ xíu, như phát ra từ dưới lòng đất.

“Hạ! Em ở đâu?”

“Không biết. Em bị đưa đi sau khi rời nghĩa trang. Có người mặc đồ trắng tiêm vào tay em… Sau đó em không nhớ gì nữa…
Chỉ thấy tối. Rất tối.”

“Em có nghe thấy gì không? Mùi gì? Âm thanh gì?”

“Có… có tiếng nước nhỏ… và tiếng lửa đốt…
Em nghe ai đó nói: ‘Nó sắp biết quá nhiều rồi. Giữ lại linh hồn nó trước khi nó chỉ đường cho đám kia.’”


Lâm siết chặt điện thoại:

“Em đang bị dùng làm… vật phong hồn.”

“Lâm… cứu em. Họ không giết, nhưng em… không còn là em nữa.

Rồi tín hiệu đứt. Màn hình đen ngòm.


Lâm đứng dậy, mở máy tính.
Anh tra lại những báo cáo về các vụ mất tích trong bệnh viện 5 năm qua.
Một điểm chung kỳ lạ nổi bật:

  • Tất cả nạn nhân đều từng ở tầng kỹ thuật cũ, sau giờ làm.

  • Một phần lớn đều biến mất sau khi được phân công trực tiếp từ… phòng nhân sự.


Anh lục hồ sơ nhân sự. Bà Lê Thảo – vợ ông Trần Đức Khải, trưởng phòng nhân sự.
Từng học Y cổ truyền tại Trung Quốc, sau đó chuyển ngành, làm hành chính.

Một bài báo cũ năm 1998 ghi lại ảnh bà ta chụp cùng… một pháp sư nổi tiếng bị tình nghi hành nghề gọi hồn trái phép, đã bị bắt và trục xuất.

“Bà ta… là người nắm bùa. Là kẻ khóa miệng mọi linh hồn.”


Lâm biết mình cần hành động ngay.
Anh thu dọn lại hồ sơ, mang theo mảnh bùa tìm được ở nhà Hạ. Rồi rời khỏi căn hộ.

Nhưng khi bước xuống bậc cầu thang chung cư – anh thấy mình không có bóng.

Ánh sáng từ đèn huỳnh quang rọi xuống rõ ràng, nhưng nền đất dưới chân anh trống rỗng.

Không hình. Không bóng.
Và phía sau – trong chiếc gương treo giữa cầu thang – một cái bóng khác… đang nhìn anh. Không phải anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!