HỒN EM TRONG TÔI

Chương 18: MẶT NẠ CỦA HỒN MA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thứ ba, sau khi Hạ về lại nhà, Lâm không ngủ.

Camera đặt ở bốn góc – anh dán mắt vào màn hình như một gã mất trí. Nhưng càng nhìn lâu, anh càng cảm thấy một chi tiết ghê rợn:

Dù trong căn phòng chỉ có một mình Hạ, nhưng đôi lúc có hai chiếc bóng hiện lên trên tường.
Một bóng mảnh khảnh, chính là Hạ. Còn cái còn lại… to lớn hơn, đầu hơi lệch, cứ lặng lẽ đứng sau lưng cô.


Khoảng 2h sáng, hình ảnh Hạ đột ngột biến mất khỏi camera. Không có tiếng động. Không báo động mở cửa.

Lâm lập tức chạy về nhà, tim đập liên hồi. Khi mở cửa phòng – căn phòng trống rỗng.
Không có dấu vết giằng co. Cửa vẫn khóa trong. Nhưng trên tường, viết bằng mực đỏ:

"Muốn thấy mặt thật,
phải cởi lớp giả.
Muốn cứu người sống,
phải gặp người chết."

Và một dòng cuối cùng, nhỏ như chữ trẻ con:

“Ngôi nhà lửa lạnh – đường mộ rẽ trái.”


Lâm gỡ chiếc bản đồ quận 3 – soi kỹ. “Ngôi nhà lửa lạnh” – có thể là biệt thự cũ bị bỏ hoang sau vụ cháy rừng năm 2002, nằm trong khu nghĩa trang quận 3 mở rộng, giáp đường Trần Văn Thảo.

Anh không chần chừ, mang theo túi bùa hộ thân, dây đá thanh lọc, và một vòng cổ có chứa mảnh tóc của Hạ mà anh từng giữ để thử xét nghiệm tế bào trước kia.
Mảnh tóc đó – có thể là dây dẫn linh hồn.


Khu nghĩa trang tĩnh lặng. Trăng lưỡi liềm treo lơ lửng, lạnh hơn mọi đêm.
Ngôi biệt thự hiện ra sau hàng cây, bị bao phủ bởi rêu, sắt hoen gỉ và... sương mù màu xám nhạt.

Lâm bước vào. Cửa không khóa, chỉ khẽ đẩy là mở.

Bên trong tối om, nhưng đèn điện... tự sáng. Ánh sáng ấm vàng, nhưng không có nguồn phát rõ ràng.


Phòng khách có một bàn trà cũ kỹ, giữa bàn là một mặt nạ gỗ.
Mặt nạ không có mắt, không miệng. Chỉ có một vết cắt sâu ở trán – nơi máu từng chảy xuống.

Trên tường, các bức chân dung treo chằng chịt.
Người trong tranh không rõ mặt. Chỉ có những cái tên viết bằng máu đen bên dưới:

  • Vy

  • Trần Lệ

  • Mai Nhi

  • Hạ

  • Và… một cái tên mới: Lâm.


“Không thể nào…” – anh lùi lại. Nhưng đột ngột, căn nhà rung lên.

Một giọng nói nữ vang trong đầu – không phải Vy, không phải Mai Nhi:

“Cậu tưởng cậu cứu được ai à?
Cậu là mồi. Là cầu nối. Là đứa ‘biết quá nhiều’ nên phải trở thành… một phần trong bữa tiệc.”

Lâm rút sợi dây đá, vòng quanh tay, đặt lá bùa trước ngực:

“Mày là ai? Mày không phải Mai Nhi.”

“Mai Nhi yếu đuối.
Tao – là phần bị giấu. Là phần cô ấy lén cầu cứu... khi bị bóp cổ.
Tao là... Bản năng cuối cùng.


Một bóng đen hiện ra từ phòng trong.
Cao lớn, gương mặt nhòe như phủ khói. Nhưng đôi mắt đỏ rực.
Nó bước ra, rồi từ từ… mang mặt nạ gỗ lên. Mắt nó mở to xuyên qua khoảng trống vô hình.

Và sau lưng nó – Hạ, nằm bất tỉnh, bị buộc bằng chỉ đỏ, xung quanh là bảy bát máu còn âm ấm.


“Muốn cứu?
Thế thì chọn:
Một là nhập vào tao – chia linh hồn.
Hai là để con bé này chết – hồn nó tan.
Ba là… câm lặng, và quên hết.
Giống như tụi tao đã từng bị.”

Lâm siết chặt dây bùa, tiến đến gần:

“Tao không chọn gì cả. Tao lấy lại hết.
Hồn của Mai Nhi, của Hạ, của cả những người bị trói. Tao sẽ giải thoát từng người.”

“Không thể.
Một khi linh hồn bị chẻ làm hai – ký ức một bên, cảm xúc một bên – thì muốn cứu một, phải giết nửa còn lại.


Lâm nhìn thẳng vào nó.
Rút trong túi bức ảnh duy nhất còn giữ của Mai Nhi – ảnh chụp cô trong buổi thực tập đầu tiên.

Anh đốt bức ảnh, hòa với muối và tóc Hạ, rải xung quanh cơ thể cô.

“Tôi gọi tên thật của cô, Mai Nhi.
Tôi không gọi hận thù.
Tôi gọi… phần người trong cô.”

Gió lốc nổi lên. Ngọn lửa trên các bát máu tự bùng cháy.

Nó – bóng đen – gào lên:

“Mày làm gì thế? Mày điên rồi!”


Căn nhà rung chuyển.
Hạ bật dậy, thét lên một tiếng như xé họng – rồi ngất lịm.
Bóng đen tan thành từng mảnh bụi.
Mặt nạ vỡ đôi – giữa mặt nạ là một giọt máu rơi ra.

Lâm bế Hạ chạy ra ngoài, vừa lúc ngôi biệt thự sụp đổ trong im lặng. Không một tiếng nổ. Không một mảnh vụn.
Chỉ còn sương – và gió lạnh táp vào lưng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!