HỒN EM TRONG TÔI

Chương 19: PHÂN THÂN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Hạ tỉnh dậy trong vòng tay của Lâm.
Cô thở mạnh, rồi bật khóc – không vì sợ, mà vì một cảm giác rối loạn hoàn toàn.

“Em nhớ... nhưng không phải là ký ức của em.
Em thấy… một căn phòng. Có dây đèn trắng. Một người đàn ông mặc áo blouse… siết cổ em…
Rồi… ánh đèn tắt. Em thấy... chính mình bay ra khỏi thân xác.”
“Mai Nhi.” – Lâm nói khẽ.
“Em thấy ký ức của Mai Nhi.”


Hạ đã không còn là một mình.

Sau khi rút khỏi mặt nạ linh thể, phần hồn còn lại của Mai Nhi – mang theo toàn bộ ký ức lúc bị giết – đã bám vào vùng ký ức của Hạ.
Không chiếm hữu, nhưng ký sinh như một vùng dữ liệu đè lên tâm trí.

“Em cảm thấy trong đầu có ai đó đang... đứng cạnh em.
Không nói, chỉ nhìn. Nhưng em biết, nếu em đi lạc trong giấc mơ… em sẽ thấy cô ấy.”


Lâm đưa Hạ đến gặp điều tra viên Đặng Phú.
Sau khi xem đoạn ghi hình vụ ở biệt thự, ông Phú trầm ngâm:

“Chúng ta cần xác định rõ:

  • Ai là người cuối cùng gặp Mai Nhi?

  • Vì sao camera hôm đó mất dữ liệu?

  • Và quan trọng nhất: động cơ là gì?

Lâm nhớ lại lời ông bảo vệ già từng nói:

“Nó không phải tai nạn. Có dấu siết cổ. Bị ém nhẹm. Có người trên ra lệnh.”


Hạ gợi ý một cái tên: bác sĩ Tuấn – người hướng dẫn thực tập nhóm của Mai Nhi năm đó.
Ông ta từng có mối quan hệ mờ ám với nhân viên nữ, nhiều lần bị tố cáo nhưng không đủ bằng chứng.

Lâm lên mạng tra.
Bác sĩ Tuấn hiện đã chuyển công tác sang viện tư – nhưng vẫn giữ liên lạc với gia đình ông Trần Đức Khải.


Tối đó, khi Lâm ngồi viết lại nhật ký các linh hồn, Hạ bỗng gọi anh từ phòng tắm:

“Lâm... em không soi được mặt mình trong gương nữa.”

Anh chạy vào – thấy gương vỡ làm hai, và Hạ đang run rẩy:

“Em đứng đối diện gương,
nhưng người trong đó… không phải em.
Mắt cô ta đỏ. Cười méo.
Và… cô ấy nói:
‘Tôi nhớ ai là người cuối cùng chạm vào cổ tôi.’”


Lâm khẽ hỏi:

“Là bác sĩ Tuấn?”

Hạ gật đầu. Tay vẫn run.

“Cô ấy không hận. Nhưng… cô ấy chờ được gọi tên đúng.
Cô ấy muốn đứng trước người giết mình, và nói:
‘Tôi vẫn còn ở đây. Và tôi nhớ anh là ai.’”


Ngày hôm sau, Hạ và Lâm cùng điều tra viên Phú bí mật tiếp cận bác sĩ Tuấn tại một quán café.
Ông ta chối:

“Tôi không liên quan gì đến cô bé đó. Tôi chỉ là người được phân công.”

Nhưng khi Hạ bước tới gần, không nói gì – chỉ nhìn thẳng vào mắt ông – thì sắc mặt Tuấn táo bạo chuyển thành hoảng loạn.

“Cô… cô là ai?”
“Tôi là người anh bỏ lại dưới sàn.
Người anh nói ‘chỉ là tai nạn.’
Người anh để mặc, để người khác đến dọn xác.
Mai. Nhi.”


Ông Tuấn gào lên, đứng dậy, run rẩy bỏ chạy khỏi quán.
Cảnh sát bám theo.
Lâm và Hạ ngồi lại, thở hắt ra.

“Cô ấy... nhớ rồi.” – Hạ thì thầm.
“Và cô ấy không còn muốn ở lại nữa.”


Đêm hôm đó, trong giấc ngủ, Hạ mơ thấy một ngôi nhà gỗ nhỏ bên suối.
Mai Nhi – trong bộ đồng phục thực tập, tóc xõa, đứng bên hàng cây.

“Cảm ơn em đã giữ ký ức cho chị.
Còn một phần cuối… chị không thể thấy. Nhưng em sẽ thấy.
kẻ giết chị… không chỉ có một người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!