HỒN EM TRONG TÔI

Chương 20: LỜI KHAI CỦA BÓNG TỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc đối mặt với bác sĩ Tuấn, Hạ bắt đầu xuất hiện triệu chứng lạ:
Cô không chỉ thấy ký ức của Mai Nhi – mà còn bắt đầu nghe giọng nói của một cô gái khác mỗi khi đứng trước gương hoặc bóng tối.

Giọng thì thầm:

“Tao cũng bị chích...
Tao tỉnh lại trong nhà xác.
Tao la hét, nhưng không ai nghe...”


Lâm nhìn sâu vào mắt Hạ – thấy một ánh nhìn khác đang... chen lấn từ trong ra ngoài.

“Vy?” – anh hỏi thử.

Giọng trong đầu Hạ cười khẽ:

“Anh nhớ tên tôi rồi đấy.”


Điều tra viên Đặng Phú xác nhận: Vy Lê, 24 tuổi, từng là y tá thực tập năm 2000.
Báo cáo cho biết cô mất tích sau khi “bị đình chỉ vì sai phạm hành chính.” Nhưng mẹ cô từng khai rằng:

“Con bé nói bị đưa đi kiểm tra tâm lý, rồi không về nữa.”

Không giấy báo tử. Không mã hồ sơ.
Như thể Vy… chưa từng tồn tại trong hệ thống.


Đêm hôm đó, Hạ tỉnh dậy giữa khuya. Căn phòng không điện. Nhưng ngoài cửa sổ, có ánh đèn đỏ lập lòe như xe cấp cứu.

Cô ra mở cửa – và thấy mình đang đứng giữa một hành lang bệnh viện cũ.
Ánh sáng đèn huỳnh quang nhấp nháy, trần nhà ẩm ướt.
Cô nghe tiếng guốc gõ đều đều… rồi thấy Vy bước ra từ phòng y vụ, mặc áo blouse rách, tay ôm một con búp bê đầy máu.

“Mày là Hạ.
Mày mang hồn Mai Nhi về.
Giờ đến lượt tao.”

“Chị… cần gì ở em?” – Hạ lùi lại.

“Không cần gì.
Chỉ cần... được nhớ tên.
Tao chết mà không ai gọi đúng tên,
không ai biết tao từng sống.
Tao không đòi công lý. Tao đòi... ký ức.


Hạ tỉnh dậy. Mồ hôi lạnh ướt tóc.
Lâm bước vào, tay cầm hồ sơ cũ:

“Em nói đúng. Vy là nạn nhân thứ hai.
Không có hồ sơ tử vong, nhưng có hồ sơ chuyển viện –
nơi tiếp nhận là ‘Trạm phục hồi tâm thần Hoa Nguyệt’, đóng cửa năm 2003 vì sai phạm.”

“Trạm này ở đâu?”

“Ngoại ô thành phố. Gần khu hồ đá cũ.
Anh điều tra thì biết – nơi này từng là điểm thử nghiệm ‘Điều chỉnh cảm xúc bằng điện sinh học’, đứng đầu bởi... bác sĩ Khải.”


Trần Đức Khải.
Phó giám đốc bệnh viện, chồng của bà Lê Thảo.
Người từng ký quyết định “chuyển viện” cho cả Mai Nhi lẫn Vy.
Và là người mất tích không lý do từ 5 tháng trước.


Lâm quyết định đến Hoa Nguyệt.

Trạm nằm sâu trong rừng keo, hoang vắng và mục nát.
Cửa sắt vẫn còn bảng gỉ sét:

“HẠN CHẾ RA VÀO – KHU NGHIÊN CỨU CẢI TIẾN TÂM TRÍ”

Cả hai lách qua hàng rào, bước vào.
Nơi đây lạnh một cách khác thường. Không tiếng chim. Không gió.
Chỉ có tiếng nước rỉ từ trần xuống từng giọt.


Trong một căn phòng tầng trệt, họ tìm thấy hồ sơ ghi tay còn sót lại, trong đó có đoạn:

“Vy Lê phản ứng mạnh với kích thích thần kinh gamma.
Chuyển sang buồng số 4, chờ đánh giá lại sau khi ngắt phản ứng thứ cấp.”

Ở mặt sau tờ giấy, có một dòng nhỏ viết bằng mực đỏ:

“Nếu thất bại, giải pháp: niêm phong ký ức. Không cho tồn tại tên thật.”


Bước vào buồng số 4, Hạ đứng khựng lại.

Trên tường có vẽ hình một cô gái ngồi trong góc, tay ôm đầu. Dưới tranh viết:

“Đừng gọi tao bằng mã số.
Tao tên là Vy.

Hạ bỗng run lên. Cô thì thầm:

“Chị ở đây.
Em gọi tên chị, không để chị mất nữa.
Em… nhớ chị rồi.”

Căn phòng lạnh hẳn đi.
Một luồng khí lạ bao quanh Hạ – nhưng không còn ghê rợn.
Chỉ là… buồn.


Giọng Vy vang lên lần cuối trong đầu cô:

“Cảm ơn…
Chị… đi được rồi.”

Rồi tất cả lặng im.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!