Sau khi giải thoát linh hồn Vy, Hạ trở nên yên lặng hơn. Không còn những cơn mộng mị dày đặc, không còn nghe giọng nói ai khác trong đầu. Nhưng Lâm biết – sự bình yên ấy chỉ là lớp vỏ tạm bợ.
Có một cái tên mà họ vẫn chưa chạm đến:
Trần Đức Khải.
Bác sĩ, nhà nghiên cứu, Phó Giám đốc bệnh viện X.
Người đã ký hồ sơ “xử lý” tất cả các nạn nhân nữ.
Và cũng là… chồng của bà Lê Thảo – người từng lập bàn thờ tế linh hồn trong phòng nhân sự.
Lâm mở lại tài liệu cũ. Một trang ghi chú nhòe nước có dòng chữ:
“Mỗi linh hồn cần một thể xác.
Nếu thể xác bị khước từ, linh hồn tan.
Nếu linh hồn quá mạnh… nó sẽ chiếm xác.”
Ngay bên cạnh là hình sơ đồ ba vòng tròn đan vào nhau, ghi:
Tầng Ký Ức
Tầng Cảm Xúc
Tầng Ý Thức
Ở giữa – một ký hiệu hình con mắt mở – được ghi chú:
“Giao điểm – cửa chuyển sinh.”
Hạ bắt đầu có những giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, cô đi qua hành lang lạnh ngắt, tới một căn phòng có giường bệnh.
Trên giường là… bác sĩ Khải, mặt trắng bệch, đang thì thầm:
“Chúng tôi không giết họ.
Chúng tôi chỉ… giữ lại phần tốt đẹp nhất.”
Hạ kể với Lâm. Anh ngồi bật dậy:
“Nếu em mơ thấy ông ta… nghĩa là linh hồn ông ta chưa tan. Và em có thể lần theo sóng linh lực của ông.”
“Nhưng tại sao lại là em?” – Hạ hỏi.
“Vì em từng là người mang ba tầng ký ức – Mai Nhi, Vy, và chính em.
Em đã ‘trở thành cửa trung gian.’”
Họ đến Trung tâm Dưỡng lão tư nhân Thiên Thảo, nơi từng bị điều tra vì cấp giấy khai tử giả cho các bệnh nhân mất trí.
Lâm giả làm người nhà bệnh nhân, đưa Hạ vào theo lối nhân viên cũ.
Tại tầng cao nhất – phòng biệt lập không tên, Hạ đứng khựng lại. Cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
“Ông ta ở đây.” – cô nói.
Cửa mở. Một mùi thuốc an thần trộn lẫn với hương hoa huệ lan toả khắp phòng.
Trên giường là một người đàn ông lớn tuổi, gầy guộc, đầu cạo trọc, mắt mở trừng… nhưng không có phản ứng gì.
Một y tá lướt qua, thì thầm:
“Ông ấy ở đây ba năm rồi. Không ai nhận người thân.
Không nói, không ăn, không phản ứng.
Bệnh viện gọi ông là… ‘Người Sống Không Danh Tính.’”
Lâm quay sang Hạ:
“Em thử gọi tên ông ấy xem.”
Hạ nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục kia, run giọng:
“Ông… là bác sĩ Trần Đức Khải?”
Đôi mắt ấy… rung nhẹ.
Bất chợt, đèn trong phòng nhấp nháy.
Tivi tự động bật lên – màn hình trắng xóa. Một tiếng ghi âm vang lên, giọng khô khốc:
“Thí nghiệm 07.
Đối tượng: nữ, 22 tuổi.
Mục tiêu: thay đổi tầng ký ức.
Kết quả: thất bại. Linh hồn không tương thích.”
Tiếp theo là:
“Thí nghiệm 09.
Đối tượng: Trần Đức Khải.
Thời điểm: 5h30 sáng, ngày 14 tháng 6.
Mục tiêu: nhập linh hồn ‘trưởng nghiệm’ vào xác mới.
Kết quả: linh hồn không thoát khỏi xác cũ.
Phản ứng: ý thức tê liệt – thể xác không chết – hồn không tan – trạng thái khóa hồn.”
Lâm sững người.
“Ông ta tự thí nghiệm lên chính mình…”
“Và thất bại.
Giờ ông không thể chết, cũng không thể sống.” – Hạ tiếp lời.
Tối đó, Hạ xin ở lại một mình trong phòng Khải.
Cô ngồi trước ông ta, cầm tay, thì thầm:
“Tôi là người duy nhất còn có thể thấy ông – và nghe.
Không phải để tha thứ.
Mà để ông nói ra… ai là kẻ khởi đầu tất cả.”
Không có phản ứng.
Cho đến khi… Hạ ngủ thiếp đi.
Trong mơ, cô thấy mình ở giữa phòng thí nghiệm.
Bác sĩ Khải mặc áo trắng, mặt phủ mặt nạ.
“Tôi không khởi đầu.” – ông nói.
“Người đầu tiên… là người cô từng gọi là mẹ.”
“Mẹ?” – Hạ lùi lại.
“Không phải người sinh cô ra.
Mà là người đưa cô đến thế giới này.
Tên bà ấy là Lê Thảo.
Bà ta là người đầu tiên tạo ra ‘nghi thức phong ấn cảm xúc’.
Tôi chỉ là… kẻ kế thừa.”
Hạ tỉnh dậy, mồ hôi đổ đầy trán.
Lâm bước vào, ôm lấy cô:
“Em ổn chứ?”
“Em biết rồi…
Người khởi đầu thật sự…
là bà ta.
Lê Thảo.”