Từ sau đêm đó, Lâm không còn bình thường được nữa.
Anh bắt đầu đánh dấu những người xung quanh mình bằng... mùi hương.
Không còn là khuôn mặt, tên tuổi, hồ sơ bệnh án – mà là những thứ vô hình.
Một thoáng bạc hà, một vệt gỗ trầm, một giọt mùi tanh từ nỗi sợ.
Ngày thứ hai sau xuất viện, Lâm trở lại phòng trực, đi ngang hành lang tầng ba – nơi có khoa Pháp y.
Và anh ngửi thấy mùi bạc hà cay nhè nhẹ.
Không phải mùi nước hoa rẻ tiền. Mùi này… giống y hệt trong ký ức của Vy, mùi hương cuối cùng cô cảm nhận trước khi rơi từ tầng 16.
Anh ngẩng đầu, nhìn theo mùi hương ấy.
Một người đàn ông đang đứng cạnh máy nước – dáng cao, vai rộng, áo sơ mi trắng sắn tay, đeo đồng hồ G-Shock.
Gương mặt điển trai, nụ cười thân thiện với các cô y tá.
“Trí…” – giọng Vy vang lên trong đầu Lâm – “Chính là hắn.”
Trần Vũ Trí, 24 tuổi, bác sĩ nội trú mới về từ Pháp, con trai phó giám đốc bệnh viện.
Trí được biết đến là người lịch thiệp, năng động, nói chuyện khéo, dễ gây thiện cảm. Nhưng Vy nói:
“Hắn dùng lời ngon ngọt để che thứ mình muốn che.”
“Ban đầu em tin hắn yêu em thật. Sau đó… hắn kiểm soát tất cả.”
“Tài khoản mạng xã hội.
Bạn bè em.
Nơi em đến.
Mỗi lần em phản kháng, hắn lại… mềm mỏng dỗ dành. Nhưng ánh mắt hắn, em chưa bao giờ thấy ấm.”
Lâm biết mình không thể kết luận gì từ cảm giác.
Nhưng Vy thì không buông tha.
“Có một ổ USB nhỏ – em giấu nó trước khi chết.
Trong đó… là bản ghi âm những gì em thu được.
Hắn không biết đâu.”
“Anh giấu ở đâu?” – Lâm hỏi.
“Trong khung tranh vẽ em treo ở góc phòng.
Bức cuối cùng… chưa bao giờ hoàn thành.”
Tối đó, Lâm quay lại căn hộ 1605 – lẻn vào bằng thẻ an ninh mượn từ bạn thân.
Căn phòng vẫn bị dán niêm phong, nhưng anh đột nhập từ ban công lầu 15 – leo lên bằng lối thoát hiểm, tim đập thình thịch.
Trong ánh đèn pin, mọi thứ vẫn y nguyên.
Anh tìm thấy bức tranh khổ lớn – chỉ là những nét vẽ dang dở màu than chì.
Bóc nhẹ phần viền tranh, anh thấy một ổ USB nhỏ màu đỏ, gắn bằng keo hai mặt.
Về nhà, Lâm cắm USB vào laptop – màn hình hiện lên thư mục:
/audio-recordings/vy-final/
Có 3 file.
Anh bấm mở file đầu tiên – âm thanh rè nhẹ, rồi một đoạn hội thoại:
Vy (thì thầm): “Anh đang làm gì trong máy của em vậy?”
Trí (cười): “Anh chỉ muốn chắc chắn em không nói gì linh tinh trên mạng.”
Vy: “Em không thích anh kiểm soát.”
Trí: “Thế em thích sống không có ai bên cạnh à?”
[âm thanh va chạm – tiếng cửa đóng sầm]
Vy: “Đừng đụng vào em!”
[giọng Trí thấp hẳn xuống, đầy đe dọa]
Trí: “Em đừng thách anh, Vy.”
Lâm rùng mình. Anh chuyển sang file thứ hai – đoạn ghi âm là cuộc gọi của Vy với ai đó:
“Nếu em chết, thì người ta sẽ tin là em tự tử.
Nhưng nếu anh nhận được file này – thì làm ơn… nói với ai đó, bất kỳ ai, là em không bao giờ muốn chết.”
File thứ ba… bị lỗi. Màn hình hiện chữ:
“Corrupted audio – unable to open.”
Vy lên tiếng trong đầu:
“File đó là đoạn cuối – em ghi lại ngay khi anh ta rời khỏi phòng tối hôm đó.
Nhưng em không kịp lưu. Có thể anh sửa được không?”
Lâm gật đầu, chuyển USB sang phòng pháp y, nhờ Hạ phục hồi file giùm – lấy lý do “bệnh nhân cũ để quên tài liệu cần khôi phục”.
Hạ nghi ngờ:
“Anh không giỏi nói dối đâu. Nhưng… được rồi. Để em thử.”
Tối đó, Lâm một mình đi bộ quanh bờ kè quận 1 – nơi anh thường đưa em gái mình đi dạo thuở nhỏ.
Vy khẽ nói:
“Anh có tin là… mình có thể cùng sống, không?”
“Không phải cùng trong thân xác, mà là cùng… hiểu nhau.”
Lâm cười nhẹ.
“Anh chưa từng hiểu ai cả. Nhưng lần đầu tiên trong đời… anh muốn thử.”
“Cảm ơn anh. Em không cần anh trả thù.
Em chỉ cần… được nói ra.”
Khi về đến nhà, Hạ gửi tin nhắn:
“Anh Lâm. Em phục hồi được đoạn cuối rồi. Nhưng… có một tiếng hét rất lớn. Hơi ám ảnh.”
“Anh nên nghe một mình.”