HỒN EM TRONG TÔI

Chương 5: MẮT MÙ TRONG CAMERA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm đến lại chung cư nơi Vy từng sống.
Anh mặc sơ mi xám nhạt, tóc vuốt gọn, gương mặt bình thản – đúng kiểu “bác sĩ đi tìm giấy tờ thất lạc của người nhà”.

Bảo vệ trực quầy lễ tân là một người đàn ông trung niên – không giống người trong ca đêm mà Vy từng nhắc.

“Anh cho tôi hỏi, tôi là người nhà của Trần Minh Vy – cô gái gặp nạn ở tầng 16. Tôi muốn xin trích xuất camera hành lang tầng đó, để kiểm tra vài mốc thời gian.”

Người bảo vệ nhíu mày:

“Chuyện đó... hình như công an đã xem rồi. Hệ thống bên đó cũ quá, giờ máy ghi hình hư luôn rồi.”

Lâm nhìn thẳng:

“Cụ thể là hư từ bao giờ?”

“Chắc... ngay sau vụ việc. Từ hôm đó đến giờ là không ghi được gì cả.”


Lâm im lặng. Trùng hợp đến mức lạ thường.

“Thế người trực đêm hôm đó – chú già hay ngồi trong góc – còn làm không?”

Bảo vệ ngập ngừng:

“Anh Thắng à? Ổng nghỉ rồi. Về quê chăm cháu gì đó.”

“Cho tôi xin số điện thoại liên lạc với anh ấy được không?”

Gã bảo vệ lưỡng lự vài giây, rồi viết ra một dãy số.


Trên đường về, Lâm bấm gọi. Điện thoại đổ chuông.
Một giọng nam khàn khàn bắt máy:

“A lô?”

“Chú Thắng? Cháu là bác sĩ, người thân của cô Trần Minh Vy – cô gái mất ở tầng 16 hôm đó. Cháu cần hỏi chú vài điều.”

Phía đầu dây im lặng một lúc. Rồi giọng ông Thắng nhỏ lại:

“Cậu gặp tôi được không? Nói chuyện điện thoại… không tiện đâu.”


Chiều hôm đó, quán cà phê nhỏ ở quận Tân Phú.
Lâm ngồi đối diện ông Thắng – gầy, tóc bạc lưa thưa, ánh mắt hay nhìn sang hai bên như sợ có người theo dõi.

“Hôm đó… chú có thấy gì không?” – Lâm hỏi thẳng.

Ông Thắng chậm rãi nhấp ngụm cà phê, rồi nói:

“Tôi ngồi phòng camera. Khoảng hơn 10 giờ đêm, tôi thấy thằng Trí bước vào thang máy một mình.
Tôi tưởng nó lên thăm người thân. Nhưng 15 phút sau, Vy rơi.”

Lâm siết chặt tay.

“Sau đó thì sao?”

“Tôi kiểm tra lại camera hành lang tầng 16. Không thấy gì. Màn hình đen – đúng đoạn thời gian đó.
Còn mấy phút trước đó thì thấy rõ Vy mở cửa cho Trí vào.”


Lâm lạnh người.
Camera không hư hoàn toàn. Nó “mù” đúng lúc cần thấy nhất.

“Ai có quyền xóa đoạn đó?” – anh hỏi.

“Chỉ có người nắm admin hệ thống. Mà... người đó chính là bảo vệ trưởng – ông Phúc. Cũng là... bác ruột của Trí.”


Vy thốt lên trong đầu:

“Em không hề biết chuyện này…”

Lâm hỏi tiếp:

“Tại sao chú không báo công an?”

“Tôi có. Nhưng họ hỏi qua loa, rồi kết luận do Vy trầm cảm. Gia đình cũng không kiện tụng gì.
Tôi... tôi sợ. Tôi chỉ là bảo vệ già thôi.”

“Vậy tại sao chú nghỉ việc đột ngột?”

“Có người gọi cho tôi, nói nếu còn đụng đến vụ Vy, thì sẽ có chuyện với cháu tôi.”


Lâm gật đầu. Rút từ túi ra một tệp nhỏ – chứa USB Vy để lại.

“Trong đây có ghi âm của Vy trước khi chết. Cả giọng của Trí.”

“Chú có dám ra làm chứng nếu cần không?”

Ông Thắng nhìn vào mắt Lâm. Lâu.

“Nếu cậu dám đối đầu… tôi theo.”


Tối hôm đó, Lâm trở về nhà, ngồi trong bóng tối.

Vy nói khẽ:

“Anh tin em chưa?”

“Tin. Và anh cũng tin… hắn vẫn đang theo dõi từng bước của anh.”

“Vậy anh sẽ làm gì?”

“Lấy lại đoạn camera – bằng mọi giá. Và… để hắn biết: Vy chưa chết đâu.”


Sáng hôm sau, Lâm ghé Hạ ở phòng pháp y. Anh đặt tệp hồ sơ lên bàn.

“Anh cần em giúp xử lý lại giọng nói trong đoạn ghi âm – lọc tạp âm, tăng độ rõ. Anh cần giọng Trí trở nên… không thể chối cãi.”

Hạ thở dài:

“Anh đang đẩy mình vào thế nguy hiểm, biết không?”

“Ừ. Nhưng anh… không phải chỉ là anh nữa rồi.”

“Ý anh là...?”

Lâm không trả lời. Anh nhìn vào gương – nơi đôi mắt mình lấp lánh ánh buồn... không thuộc về anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!