Lâm ngồi lặng trước màn hình máy tính, ánh sáng từ màn hình chiếu lên gương mặt căng thẳng, hai tay đan chặt vào nhau. Trước mặt anh là bản phân tích giọng nói do Hạ gửi đến:
“Kết quả: Tỷ lệ khớp giọng mẫu Trí – bản ghi âm: 92,4%”
Đủ để khiến bất kỳ ai từng nghe hắn nói phải nhận ra. Nhưng không đủ để buộc tội trước pháp luật.
“Phải có video.” – Vy thì thầm.
Lâm gật đầu. Anh quyết định: đột nhập hệ thống máy chủ chung cư.
Chiều hôm đó, anh mượn danh nghĩa kiểm tra sức khỏe định kỳ cho nhân viên bảo vệ – đưa ra mấy tờ phiếu khám giả mạo do chính anh in.
Bằng vẻ ngoài bác sĩ tin cậy và giọng nói điềm đạm, Lâm dễ dàng lọt vào phòng kỹ thuật tầng trệt.
Máy chủ CCTV cũ kỹ đặt trong tủ kim loại. Lâm mang theo ổ cứng di động và laptop.
“Vy, em nhớ rõ đoạn thời gian nào không?” – anh hỏi khẽ.
“Từ 22 giờ 14 đến 22 giờ 26. Sau đó là... em rơi.”
Lâm khởi động phần mềm khôi phục dữ liệu bị xoá.
Tiếng quạt máy rít khẽ. Ổ cứng nhảy số.
Gần 10 phút trôi qua, một loạt file video hiện lên. Có cái chỉ vài giây, có cái lên đến cả GB.
Anh lướt nhanh – cho đến khi thấy file tên:
T16_HL_2214_26_DELETED_TEMP.mov
Phần mở đầu là cảnh hành lang tầng 16 – ánh đèn vàng yếu ớt. Vy mở cửa. Trí bước vào. Cả hai nói gì đó – không có tiếng. Nhưng nét mặt Vy hoang mang, còn Trí… như đang ép sát cô vào tường.
Đột nhiên – đoạn clip đứng hình. Sau đó, tối đen.
“Họ cắt đoạn giữa.” – Lâm nghiến răng – “Có phần đầu, phần cuối… nhưng khoảnh khắc quan trọng nhất, bị xóa.”
“Nhưng nếu có tín hiệu... thì có thể khôi phục.” – Vy gợi ý.
Lâm chạy trình khôi phục chuyên sâu. Gần 20 phút sau, hình ảnh trở lại – mờ, nhiễu, chớp nháy, nhưng vẫn thấy:
Vy lùi dần về phía cửa sổ.
Trí tiến gần. Tay anh ta đưa lên – như vung ra. Và... Vy biến mất khỏi khung hình.
Không có cảnh rơi. Nhưng cú chuyển động kia... quá rõ ràng.
Lâm lưu video, mã hóa thành nhiều bản. Một gửi cho Hạ. Một lưu vào ổ cứng ngoài. Một bản nén giấu vào server riêng.
Anh biết – cuộc chơi bây giờ không còn là để biết sự thật, mà là để sống sót cùng sự thật.
Tối hôm đó, trong lúc Lâm đang tắm, Vy lên tiếng:
“Anh từng mất ai chưa?”
“Em gái anh. Bệnh máu trắng. 11 tuổi. Anh không cứu được.”
“Em cũng không cứu được chính mình.”
“Nhưng bây giờ… anh sẽ cứu phần hồn em còn lại.”
Im lặng một lúc. Rồi Vy nói, dịu dàng:
“Cảm ơn anh, Lâm.”
Nhưng kể từ hôm đó, Lâm bắt đầu cảm thấy lạ.
Anh mất ngủ.
Anh nói chuyện một mình trong thang máy.
Và tệ hơn… anh bắt đầu mơ thấy mình rơi từ tầng 16.
Cơn mơ lặp lại – đêm nào cũng thế. Anh đứng trên lan can. Gió rít. Một bóng trắng sau lưng. Và tiếng hét.
Một hôm, khi tỉnh dậy giữa đêm, anh soi gương.
Và thấy trong gương không phải gương mặt mình.
Mắt vẫn là mắt anh. Nhưng biểu cảm… là của Vy. Đau đớn. Ám ảnh. Không lối ra.
“Vy… em đang làm gì với anh vậy?” – Lâm thì thầm.
Vy im lặng rất lâu. Rồi trả lời:
“Em không biết. Em không kiểm soát được nữa.”
“Em nghĩ… em đã ở lại quá lâu.”
Sáng hôm sau, khi đang chuẩn bị đến bệnh viện, Lâm nhận được tin nhắn từ một số lạ:
“Đẹp trai mà ngu. Mày tưởng giấu kỹ lắm à?”
“Lúc mày rơi từ tầng 16, tao sẽ đứng nhìn.”
Lâm bình tĩnh lưu lại số, chuyển tiếp cho Hạ.
Tin nhắn không phải từ Trí – vì Trí không ngu đến mức tự gửi. Nhưng người gửi… đang theo dõi anh từng bước.
“Vy.” – Lâm đứng trước gương – “Nếu anh biến mất... em có thể tiếp tục sống trong anh được không?”
Vy im lặng.
Một giây. Hai giây.
“Không, Lâm. Nếu anh chết… em cũng tan biến.”
“Vậy thì từ giờ… chúng ta chiến đấu cùng nhau.”