HỒN EM TRONG TÔI

Chương 7: LINH HỒN KHÔNG NGỦ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm ngồi trong bóng tối, ánh sáng duy nhất là từ chiếc điện thoại – vẫn mở tin nhắn đe dọa với dòng chữ:

“Lúc mày rơi từ tầng 16, tao sẽ đứng nhìn.”

Anh không sợ. Không còn sợ nữa.

Thay vào đó là một cảm giác ngột ngạt và quen thuộc, như đã trải qua điều này… trong một ký ức không phải của mình.

“Vy… em có nhớ ai dùng số này không?” – anh hỏi trong đầu.

Vy im lặng một lúc, rồi thì thầm:

“Không… nhưng em nhớ một người từng cầm điện thoại anh Trí trong một buổi tụ tập.
Gã đó làm kỹ thuật hệ thống của tòa nhà. Mặt rỗ nhẹ, đeo kính.”

“Tên gì?” – Lâm hỏi nhanh.

“Không nhớ rõ… chỉ nhớ biệt danh mọi người gọi: “Gấu Mập”.


Sáng hôm sau, Lâm quay lại tòa nhà.
Không mặc blouse. Không nói chuyện lễ tân.
Anh đi thẳng xuống tầng hầm, vào khu kỹ thuật.

Ở đó, một nhóm người đang ngồi hút thuốc, cười đùa. Một gã mập, kính cận, da ngăm, mặt có vết sẹo rỗ bên má trái – Gấu Mập.

Lâm bước lại, nở nụ cười xã giao:

“Anh ơi, có phải anh Gấu không? Em bên công ty camera – bên anh có đơn nâng cấp hệ thống tuần trước, cần xác minh đầu ghi cũ ạ.”

Gấu Mập cau mày:

“Ủa? Đầu ghi nào? Cái vụ đó dẹp rồi mà.”

Lâm nghiêng đầu, hạ giọng:

“Em chỉ hỏi nhẹ thôi. Hôm cô sinh viên chết ở tầng 16, có phải anh là người xử lý đoạn ghi hình không?”

Gấu Mập đột nhiên đứng sững. Mặt thoáng hoảng.

“Tui không biết gì hết.”

“Không sao.” – Lâm bước gần thêm một bước, mắt nhìn thẳng – “Nhưng cái ổ cứng cũ mà anh lấy… nó vẫn còn dấu.
Dù có format bao nhiêu lần, kỹ thuật vẫn có thể phục hồi.”

Gấu Mập siết chặt điếu thuốc, mắt đảo nhanh:

“Cậu là ai?”

“Người đang giữ đoạn clip Trí đẩy Vy khỏi khung hình. Và cũng là người sẽ công khai nó nếu có chuyện gì xảy ra với tôi.”

Không khí căng như dây đàn.

“Tôi không làm!” – Gấu Mập thốt lên – “Tôi chỉ nhận tiền, xóa theo yêu cầu thôi! Tôi không biết nó chết kiểu gì!”

“Ai đưa tiền?” – Lâm hỏi.

Gấu Mập do dự. Rồi nói nhỏ:

“Người anh họ của Trí. Làm quản lý kỹ thuật. Hắn nói chỉ cần xóa đúng khung giờ.”

“Tên?” – Lâm dồn dập.

“Đỗ Thế Hào.”


Lâm rời khỏi tầng hầm, đầu căng như dây đàn. Trong đầu, Vy run rẩy:

“Hào… em từng nghe tên này. Có lần em thấy Trí gọi hắn là ‘người dọn rác’.”

“Dọn rác?” – Lâm lặp lại.

“Tức là... xóa dấu vết, xử lý hậu quả. Trí quen nhiều người có máu mặt.”


Lâm mở danh bạ bệnh viện, tra thử tên Đỗ Thế Hào.
Không có trong hệ thống y tế – nhưng lại xuất hiện ở danh sách nhà thầu bảo trì tòa nhà bệnh viện.

“Hắn làm trong cả hai tòa.” – Lâm nói khẽ – “Chung cư nơi Vy sống… và cả bệnh viện nơi anh đang làm.”


Tối hôm đó, Lâm định mở lại clip để kiểm tra, nhưng laptop... tắt nguồn đột ngột.
Mọi file trong ổ D – biến mất.

Ổ USB anh để trong ngăn kéo – cũng không còn.

“Không thể nào.” – Lâm bật dậy, kiểm tra ổ backup trong tủ giấu đáy gầm giường.
May mắn, bản mã hóa vẫn còn. Nhưng rõ ràng – có người đột nhập.


Vy rít lên:

“Hắn biết anh tìm ra. Và bây giờ... hắn muốn xóa sạch.”

“Không kịp đâu.” – Lâm đáp – “Anh đã gửi một bản nữa cho Hạ. Nếu anh có mệnh hệ gì… cô ấy sẽ công khai.”

Vy lặng im, rồi nói một câu khiến anh lạnh người:

“Vậy... nếu em không kiểm soát nổi nữa, anh cũng phải cẩn thận với chính em.”


Đêm đó, Lâm ngủ mê man, lần đầu thấy giấc mơ từ chính góc nhìn của Vy.
Anh – trong thân thể Vy – đứng giữa lớp học, bạn bè xung quanh cười nói. Nhưng không ai nghe mình nói.
Anh muốn la lên: “Tôi sắp chết!” – nhưng giọng nói không thoát ra được.
Cảm giác bị bỏ rơi trong chính thế giới của mình.

Rồi anh thấy Trí – bước vào lớp, mỉm cười với Vy. Và Vy cười đáp lại. Nhưng trong lòng anh… là nỗi kinh hoàng lạnh buốt.


Sáng hôm sau, Lâm nhìn vào gương – mắt anh thâm quầng, và giọng nói… không còn giống mình.

Anh thử gọi:

“Vy?”

Không có ai đáp.

Gương mặt trong gương nhìn lại anh, nhưng mắt nó rưng rưng, không giống mắt anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!