HỒN EM TRONG TÔI

Chương 8: GIẤC MƠ CỦA NGƯỜI ĐÃ CHẾT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

“Em không kiểm soát được nữa…”
Lời Vy vang trong đầu Lâm vẫn chưa nguôi.

Đêm qua, anh không chỉ mơ… mà sống hẳn trong giấc mơ của một linh hồn.
Một giấc mơ đau buốt, không có lối ra – như thể chính anh từng là nạn nhân.


Sáng sớm. Lâm đến bệnh viện nhưng không vào phòng làm việc.
Anh vòng qua lối kỹ thuật, tìm đến nơi có thể gặp Đỗ Thế Hào – người mà Gấu Mập gọi là “người dọn rác”.

Căn phòng nhỏ nằm sâu trong khu kỹ thuật tầng B2. Anh gõ cửa.

“Ai vậy?” – giọng trầm khàn vọng ra.

Lâm đẩy cửa. Ánh sáng từ hành lang hắt vào khuôn mặt xương xẩu của Hào – gầy, cao, râu cạo không kỹ, đôi mắt híp nhưng sắc như dao cạo.

“Chào anh. Em muốn hỏi anh vài chuyện… về vụ việc ở chung cư Q. năm ngoái.”

Không có lời chào, không ánh mắt thân thiện. Hào đặt tay xuống bàn, mắt dán chặt vào Lâm:

“Cậu là bác sĩ Lâm, đúng không? Người suýt chết vì tai nạn, giờ bỗng dưng quan tâm tới mấy cái camera hư?”

“Tôi không quan tâm camera. Tôi quan tâm… Vy.” – Lâm đáp, thẳng thắn.

Hào nhếch mép cười:

“Vy nào? Người chết rồi thì nên để yên.”


Lâm mở điện thoại, bấm play đoạn video đã phục hồi – đúng 4 giây trước khi clip mờ hình.

Hào liếc nhìn, ánh mắt không biến sắc, nhưng Lâm nhận thấy một nhịp tim khác nơi người đàn ông ấy – tay hắn khẽ giật.

“Tôi không làm gì cả.” – Hào nói, chậm rãi – “Chỉ nhận chỉ đạo xóa log và cài lại firmware. Không biết ai rơi. Không biết ai đẩy.”

“Anh nhận chỉ đạo từ ai?” – Lâm hỏi dồn.

“Không ai. Chỉ có tiền.”


Vy bất chợt thì thầm:

“Giọng hắn… giống một người từng gọi cho em. Nửa đêm. Dọa em im miệng.”

“Chính hắn?” – Lâm hỏi trong đầu.

“Không chắc. Nhưng mùi mồ hôi... mùi khói thuốc, mùi mực dầu – là hắn.”


Lâm dựa lưng vào cửa, nhìn thẳng Hào:

“Anh xóa clip, nhận tiền, giữ im lặng. Nhưng nếu tôi công khai đoạn này – cả anh và Trí sẽ không còn đường rút.”

“Cậu không hiểu đâu.” – Hào gằn giọng – “Trí không đơn giản là một tay bác sĩ con ông lớn.
Sau lưng hắn còn nhiều thứ… mà cậu không muốn đụng vào đâu.”

“Tôi không quan tâm.” – Lâm đáp – “Tôi đã chết một lần rồi. Bây giờ, chỉ còn sống cho sự thật.”

Hào bật cười:

“Cái kiểu nhìn như đã bị quỷ ám rồi đó, bác sĩ à.”

Lâm không phủ nhận. Anh quay lưng bỏ đi.


Tối hôm đó, Vy bắt đầu nói chuyện nhiều hơn trong đầu anh – không còn là những câu thì thầm rải rác.

“Anh biết không, khi em rơi… em không cảm thấy đau. Chỉ thấy… tiếc.”

“Tiếc điều gì?” – Lâm hỏi.

“Tiếc là... mình không nói với ai. Không cầu cứu ai. Không la lên lúc đầu.”

“Vì em sợ?”

“Không. Vì em vẫn nghĩ anh ta sẽ thay đổi.” – Vy nghẹn ngào.


Lâm bắt đầu vẽ.
Trước đây anh không biết vẽ – nhưng bây giờ, mỗi khi cầm bút chì, tay anh như được dẫn dắt.

Anh vẽ gương mặt Vy, rồi gương mặt Trí. Rồi một hình ảnh từ trong mơ: một cô gái khác, tóc ngắn, đang khóc.

“Ai đây?” – Lâm hỏi khẽ.

Vy im lặng hồi lâu, rồi nói:

“Trước em… cũng có một người. Cô ấy tên Mai Nhi.”

“Cô ấy… cũng từng yêu Trí.”


Lâm lật lại hồ sơ bệnh viện. Sau nhiều lần tra cứu, anh tìm thấy:
Mai Nhi, sinh viên năm ba, mất tích cách đây 3 năm.

Không ai tìm ra xác. Không ai truy cứu.
Ghi chú cuối cùng trong hồ sơ: "Rời ký túc xá không rõ lý do. Khả năng tự ý bỏ học."


“Vy… em đang nói với anh rằng Trí... từng làm chuyện này trước?” – Lâm nói, giọng khàn đi.

“Không ai tin. Mai Nhi không có bằng chứng. Cô ấy mất tích. Không ai dám hỏi.
Trí luôn biết chọn đúng thời điểm, đúng người, đúng nơi để giết – mà không ai thấy máu.”


Một linh hồn chết lặng.
Một bác sĩ sống sót.
Một kẻ giết người đội lốt thiên thần.

Tất cả bắt đầu hiện rõ trên ván cờ mà Lâm đang bước chân vào.

Và trong chính anh, một phần nào đó… không còn là Lâm. Không còn là Vy.
Mà là một sinh thể hỗn hợp – giằng co giữa giận dữ, lý trí và khát khao được sống lại bằng công lý.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!