Sáng hôm sau, ngọn núi vẫn ẩn mình trong làn sương mỏng, ánh sáng dịu chiếu xuyên qua các tán lá. Lạc Hành đứng trên sân luyện tập, tay nắm chặt thanh kiếm linh lực, tâm trí vẫn còn lưu lại cảm giác hồi hộp sau Đêm Lời Nguyền. Anh biết rằng, mỗi bước tiến trên con đường luyện kiếm thần đều đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối, không chỉ về kỹ năng mà còn về tinh thần.
Tiêu Hân đứng bên cạnh, ánh mắt dò xét xung quanh, nhạy cảm với mọi rung động từ ngọn núi. Cô nhận ra rằng, nơi này không chỉ là địa điểm luyện võ, mà còn chứa đựng ký ức và năng lượng của những thế hệ kiếm thần đi trước.
Huyền xuất hiện, ánh mắt nghiêm nghị nhưng dịu dàng:
— Hôm nay, ngươi sẽ đối mặt với Linh Ảnh Quá Khứ. Đây là bước quan trọng để hiểu rõ nguồn gốc thanh kiếm, ngọn núi và lời nguyền. Nếu không hiểu quá khứ, ngươi sẽ khó kiểm soát sức mạnh trong hiện tại.
Hành nhíu mày, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Anh biết rằng, thanh kiếm mà anh đang luyện không chỉ là công cụ chiến đấu, mà còn là vật gắn liền với lịch sử huyền bí, với những bí mật sâu kín mà chưa ai tiết lộ.
— Bước vào ảo cảnh, — Huyền hướng dẫn, — ngươi sẽ nhìn thấy những linh ảnh của quá khứ, những người từng luyện kiếm thần và các thử thách họ trải qua. Hãy quan sát và học hỏi, nhưng đừng bị cuốn vào cảm xúc.
Hành nhắm mắt, tập trung vào thanh kiếm. Luồng khí dịu chạy dọc cơ thể, nhịp tim và nhịp thở hòa hợp với nhau. Không gian xung quanh dần thay đổi: sân luyện tập biến mất, thay vào đó là một thung lũng mờ ảo, nơi ánh sáng xanh nhạt phản chiếu từ các khe đá. Những hình ảnh mờ dần hiện ra, giống như bóng ma nhưng mang nét thật hơn bao giờ hết.
Trước mắt Hành xuất hiện hình ảnh một võ sư già, dáng người oai nghiêm, tay cầm thanh kiếm giống hệt thanh kiếm của anh. Võ sư đang luyện tập, từng nhát kiếm sắc bén nhưng uyển chuyển, hòa hợp với nhịp thở và năng lượng xung quanh. Hành nhận ra đây chính là tổ tiên hoặc người luyện kiếm thần trước đây, một phần lịch sử mà ngọn núi và thanh kiếm đã lưu giữ.
— Đây là linh ảnh quá khứ đầu tiên, — giọng Huyền vang lên, — ngươi phải quan sát cách họ luyện tập, cách họ kiểm soát tinh thần và linh lực. Những gì họ làm sẽ là bài học cho ngươi.
Hành bước chậm, mắt dõi theo từng chuyển động của võ sư. Anh thấy từng nhát kiếm không chỉ là kỹ năng mà còn là sự kiểm soát tinh thần tuyệt đối. Mỗi lần kiếm chạm vào không khí, luồng khí lan tỏa theo nhịp tim, hòa hợp với toàn bộ cơ thể. Anh nhận ra rằng, để luyện thành kiếm thần, không chỉ sức mạnh quan trọng, mà còn là sự bình tĩnh, ý chí và khả năng kết nối với năng lượng xung quanh.
Đột nhiên, một bóng ma khác xuất hiện, dáng người thấp hơn, mang vẻ oán hận và tham vọng. Người này luyện kiếm nhưng với cử chỉ nóng nảy, không hòa hợp nhịp thở và tinh thần. Mỗi nhát kiếm phát ra âm thanh sắc lạnh, và luồng khí từ thanh kiếm phản chiếu sự bất an và hoài nghi.
— Ngươi thấy không? — Huyền giải thích, — đây là những người luyện kiếm thần nhưng không hiểu sâu sắc về tinh thần. Họ bị lời nguyền ám ảnh, và nhiều người thất bại. Ngươi phải rút kinh nghiệm từ họ.
Hành cảm nhận từng rung động từ bóng ma, từng nhát kiếm, và nhận ra rằng, lời nguyền không chỉ kiểm soát hiện tại mà còn phản chiếu cả lịch sử và tâm trí của những người đi trước. Anh hiểu rằng, nếu không học hỏi quá khứ, sẽ khó tránh khỏi những sai lầm tương tự.
Tiêu Hân đứng bên ngoài ảo cảnh, ánh mắt chăm chú theo dõi, thỉnh thoảng nhắc Hành tập trung vào bài học, không bị cảm xúc chi phối. Sự hiện diện của cô giúp anh duy trì sự bình tĩnh và tập trung, đồng thời cảm nhận rõ ràng hơn các linh ảnh.
Thời gian trôi qua, Hành quan sát nhiều linh ảnh khác nhau: những võ sư luyện kiếm thần thành công, những người thất bại vì tham vọng hoặc hoài nghi, và cả những lời dạy tiềm ẩn mà ngọn núi truyền lại. Anh bắt đầu hiểu rõ hơn về sức mạnh của thanh kiếm, ý nghĩa của lời nguyền và vai trò của tinh thần trong quá trình luyện kiếm.
— Ngươi đã học được điều gì? — Huyền hỏi, giọng nghiêm nghị.
Hành mở mắt, ánh mắt sáng rực quyết tâm:
— Tôi nhận ra rằng, để luyện thành kiếm thần, không chỉ cần sức mạnh và kỹ năng, mà còn phải hiểu quá khứ, hòa hợp với năng lượng xung quanh, và kiểm soát tinh thần. Lời nguyền không phải kẻ thù, mà là thử thách để rèn luyện ý chí và linh hồn.
Huyền gật đầu, ánh mắt dịu lại:
— Tốt. Ngươi đã bước đầu hiểu được linh ảnh quá khứ và ý nghĩa của thanh kiếm. Nhưng hãy nhớ, hành trình vẫn còn dài, và mọi bài học chỉ có giá trị khi ngươi áp dụng trong thực tế.
Tiêu Hân tiến tới, nắm lấy tay Hành:
— Chúng ta sẽ cùng nhau học hỏi và luyện tập. Dù thử thách phía trước thế nào, tôi sẽ ở bên ngươi.
Hành gật đầu, cảm giác vừa bối rối vừa yên tâm. Anh nhận ra rằng, sự hiện diện của Tiêu Hân không chỉ giúp tinh thần cân bằng mà còn là nguồn sức mạnh tinh thần, giúp anh hiểu rõ hơn về quá khứ, lời nguyền và con đường luyện kiếm thần.
Khi ánh sáng ban ngày chiếu qua khe núi, rọi xuống sân luyện tập, thanh kiếm tỏa ánh sáng dịu, nhắc nhở rằng hành trình luyện kiếm thần vừa mở ra, và mọi thử thách, từ tuyệt kỹ đến lời nguyền, sẽ chỉ có thể vượt qua nếu kiên trì, bình tĩnh, và hòa hợp tinh thần với thanh kiếm, ngọn núi và những linh ảnh của quá khứ.
Từ khoảnh khắc ấy, Lạc Hành chính thức bước vào giai đoạn Linh Ảnh Quá Khứ, nơi tinh thần, linh hồn và kỹ năng hòa quyện, tạo nền tảng cho những bước tiến tiếp theo trên con đường trở thành kiếm thần.