hồn kiếm lệ

Chương 12: Bí Ẩn Trong Rừng Sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù dày đặc buổi sáng vẫn bao phủ ngọn núi, khiến các khe đá, con suối nhỏ và cây cối trở nên huyền ảo. Lạc Hành đứng bên rìa rừng, tay nắm chặt thanh kiếm linh lực, ánh mắt dõi theo từng bóng sương lướt qua. Ngày hôm nay, Huyền đã chỉ định anh và Tiêu Hân tiến sâu vào rừng sương, nơi được cho là ẩn chứa những bí ẩn và thử thách chưa từng được tiết lộ.

— Hành à, — Tiêu Hân nói, giọng dịu nhưng đầy nghiêm túc, — tôi cảm nhận nơi này… không giống những chỗ chúng ta từng luyện tập. Có gì đó kỳ lạ trong không khí, như năng lượng bị giam giữ từ lâu.

Hành gật đầu, nhắm mắt, hít sâu, cảm nhận luồng khí xung quanh. Anh nhận ra rằng, rừng sương không chỉ là một địa hình, mà còn là nơi lưu giữ năng lượng của những võ sư đi trước và cả những lời nguyền còn sót lại. Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, không chỉ tránh trượt chân mà còn để không làm kích hoạt năng lượng chưa ổn định.

Huyền đứng sau, ánh mắt nghiêm nghị:

— Rừng sương là thử thách về cả tinh thần và kỹ năng. Ngươi phải học cách hòa hợp với năng lượng, nhận diện nguy hiểm và kiểm soát cảm xúc. Nếu không, lời nguyền tiềm ẩn sẽ xuất hiện, và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Hành hít sâu, bước vào rừng. Sương mù quấn quanh, làm mọi thứ trở nên mờ ảo. Anh cảm nhận từng rung động từ nền đất, từ cành cây, thậm chí từ không khí xung quanh. Mỗi chuyển động của thanh kiếm phản chiếu trạng thái tâm trí của anh, nhắc nhở rằng, nơi đây không chỉ là thử thách kỹ năng, mà còn là phép thử tinh thần.

Tiêu Hân bước theo, mắt dõi theo từng cử động, thỉnh thoảng nhắc Hành điều chỉnh nhịp thở và tư thế. Cô cũng cảm nhận luồng khí kỳ lạ lan tỏa từ sâu trong rừng, ánh mắt sáng rực nhưng đầy thận trọng.

Đột nhiên, một bóng người mờ hiện ra giữa làn sương, tiến về phía họ. Bóng người không rõ mặt, nhưng luồng khí từ đó dồn dập và nặng nề, khiến không gian rung động. Thanh kiếm trong tay Hành lập tức phản ứng, ánh sáng nhấp nháy, như cảnh báo về một mối nguy hiểm sắp xuất hiện.

— Đây là thử thách đầu tiên trong rừng sương, — Huyền vang lên, giọng nghiêm nghị, — ngươi phải đối diện mà không hoảng sợ. Đây là bóng ma phản chiếu nỗi sợ và hoài nghi sâu thẳm trong tâm hồn.

Hành nhắm mắt, hít sâu, tập trung vào thanh kiếm. Anh cảm nhận từng rung động từ bóng ma, từng luồng khí từ rừng sương. Mỗi bước chân, mỗi nhát kiếm tưởng tượng đều phải cân bằng với nhịp thở, nhịp tim và năng lượng xung quanh. Anh nhận ra rằng, để vượt qua thử thách này, không chỉ cần sức mạnh, mà còn phải hòa hợp tinh thần với môi trường.

Bóng ma tiến lại gần, ánh mắt sắc bén, thách thức anh đối diện nỗi sợ sâu thẳm. Hành cảm nhận tim mình đập mạnh, nhưng không lùi bước. Anh bước tới, thanh kiếm phản chiếu ánh sáng dịu nhưng mạnh mẽ, tạo luồng khí xung quanh, khiến bóng ma dần tan biến.

— Ngươi làm tốt, — giọng Huyền vang lên, — nhưng chưa xong. Rừng sương còn chứa nhiều bí ẩn khác.

Tiếp tục tiến sâu, Hành và Tiêu Hân phát hiện những cây cổ thụ kỳ lạ, thân uốn cong như có ý thức riêng. Từng bước đi, họ cảm nhận luồng năng lượng mạnh mẽ lan tỏa từ gốc cây, như đang quan sát và thử thách họ. Tiêu Hân chạm tay vào thân cây, nhắm mắt, cảm nhận luồng năng lượng, và nhẹ nhàng nói:

— Đây là nơi tập trung năng lượng từ quá khứ, từ những võ sư đi trước. Mỗi cây, mỗi khe đá đều có linh lực riêng. Nếu không cẩn thận, năng lượng này có thể tác động đến tâm trí và linh hồn.

Hành thở hổn hển nhưng tập trung, từng bước chân, từng nhát kiếm đều phối hợp nhịp nhàng với năng lượng xung quanh. Anh nhận ra rằng, để tiến xa hơn trong rừng, cần phải học cách cảm nhận, hòa hợp và điều khiển năng lượng một cách tinh tế.

Đột nhiên, một luồng gió mạnh quét qua, mang theo âm thanh thì thầm như hàng trăm tiếng nói cùng vang lên:

— Ai… ai dám bước vào rừng sương…

Bóng tối dày đặc hiện ra, những linh ảnh mờ biến hóa thành nhiều hình dạng khác nhau: những võ sư đã từng thất bại, những bóng ma với ánh mắt đầy oán hận, và cả những ký ức từ quá khứ của Hành. Thanh kiếm phản ứng, ánh sáng nhấp nháy, nhắc nhở anh rằng, đây là thử thách quan trọng, nơi nỗi sợ, ký ức và lời nguyền hội tụ.

Hành nhắm mắt, hít sâu, tập trung tinh thần. Anh cảm nhận từng luồng khí, từng rung động từ rừng sương. Với sự hiện diện của Tiêu Hân, anh giữ được sự bình tĩnh và dần nhận diện được bản chất của các linh ảnh: chúng là phản chiếu nỗi sợ, hoài nghi và những thử thách tinh thần chưa được giải quyết.

Sau nhiều giờ quan sát, di chuyển và phối hợp với năng lượng xung quanh, Hành nhận ra quy luật: chỉ khi nào bình tĩnh, kiểm soát tinh thần và hòa hợp với năng lượng, linh ảnh và bóng ma mới tan biến, để lại ánh sáng dịu lan tỏa khắp rừng sương.

— Ngươi đã vượt qua bước đầu tiên của rừng sương, — Huyền nhận xét, ánh mắt dịu lại, — nhưng còn nhiều bí ẩn khác đang chờ phía trước. Nếu muốn luyện thành kiếm thần, ngươi phải học cách kiểm soát mọi năng lượng, hiểu rõ lời nguyền và hòa hợp tinh thần với môi trường xung quanh.

Tiêu Hân tiến tới, nắm lấy tay Hành:

— Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá mọi bí ẩn. Dù thử thách còn dài, tôi sẽ ở bên ngươi.

Hành gật đầu, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Anh nhận ra rằng, sự hiện diện của Tiêu Hân không chỉ giúp tinh thần cân bằng mà còn là nguồn sức mạnh tinh thần, giúp anh hòa hợp với rừng sương, nhận diện và vượt qua các thử thách tinh thần.

Khi ánh sáng ban ngày chiếu qua tán lá rừng, rọi xuống mặt đất ẩm ướt, thanh kiếm tỏa ánh sáng dịu, nhắc nhở rằng hành trình luyện kiếm thần vẫn đang tiếp tục, và mọi thử thách, từ tuyệt kỹ đến lời nguyền, sẽ chỉ có thể vượt qua nếu kiên trì, bình tĩnh, và hòa hợp tinh thần với thanh kiếm và năng lượng xung quanh.

Từ khoảnh khắc ấy, Lạc Hành chính thức bước vào giai đoạn Bí Ẩn Trong Rừng Sương, nơi tinh thần, linh hồn và kỹ năng hòa quyện, tạo nền tảng cho những bước tiến tiếp theo trên con đường trở thành kiếm thần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×