Lạc Hành đứng giữa không gian tĩnh lặng của ngôi đền cổ, nhịp tim vẫn đập dồn dập sau trải nghiệm ảo cảnh ngày hôm trước. Ánh sáng yếu ớt từ khe cửa chiếu xuống, khiến lớp bụi mờ như nhảy múa theo từng luồng gió nhẹ. Không gian dường như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nơi thời gian và thực tại hòa quyện vào nhau.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng Hành. Anh quay lại, mắt mở to kinh ngạc. Trước mặt, bóng người mờ ảo hình thành dần thành một hình hài cụ thể — cao lớn, uy nghi, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa nét dịu dàng lạ thường.
— Ngươi là Lạc Hành… — giọng trầm nhưng rõ ràng vang lên trong căn phòng, vừa dịu dàng vừa đầy quyền lực.
Hành sững sờ, lưỡi như cứng đơ. Anh chưa từng gặp ai, hay điều gì, có thể xuất hiện một cách huyền bí đến vậy. Anh hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh:
— Ngươi… là ai? — giọng run run.
Bóng người nhún vai, rồi tiến lại gần. Một luồng ánh sáng nhạt bừng lên quanh cơ thể, làm nổi bật thanh kiếm trên tay.
— Ta là Huyền, người luyện kiếm thần đời trước. Ngươi đã được chọn để tiếp nhận con đường mà ta đã dày công gìn giữ. Nhưng hãy nghe kỹ, con đường này không dành cho những kẻ hèn nhát…
Hành nuốt khan, lòng dâng lên cảm giác vừa sợ vừa háo hức. Anh cảm nhận được sức nặng của lời nói, và sự quan trọng của khoảnh khắc này.
— Tôi… tôi sẽ làm theo, — Hành thốt ra, giọng run run nhưng kiên quyết. — Tôi muốn học, tôi muốn hiểu.
Huyền mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị:
— Trước hết, ngươi phải vượt qua thử thách ban đầu. Thanh kiếm trong tay ta không phải vũ khí thông thường. Nó có linh hồn, và chỉ hợp với người đủ tinh thần và can đảm. Sử dụng nó không chỉ là chiến đấu, mà còn là học cách kiểm soát linh hồn. Mỗi tuyệt kỹ mà ngươi học sẽ đi kèm với một phần lời nguyền: nếu không đủ bản lĩnh, ngươi sẽ mất đi phần linh hồn quý giá nhất.
Hành nín thở, cảm giác tim đập dồn dập trong lồng ngực. Anh hiểu rằng, việc luyện kiếm thần không chỉ là học võ thuật, mà là bước vào một cuộc thử thách sinh tử, nơi tinh thần và linh hồn bị kiểm tra từng giây.
Huyền giơ thanh kiếm lên, ánh sáng nhạt dần hiện ra các ký tự cổ trên lưỡi kiếm. Những ký tự ấy nhấp nháy, như đang nhắn nhủ một điều bí ẩn.
— Ngươi hãy chạm vào kiếm, — Huyền nói. — Khi đó, ngươi sẽ cảm nhận được dòng năng lượng trong đó. Nhưng hãy nhớ, một khi đã chạm, ngươi phải sẵn sàng trả giá cho sức mạnh mà mình nhận.
Hành nín thở, đưa tay ra, lòng bàn tay run run chạm vào chuôi kiếm. Một luồng khí lạnh chạy qua cơ thể, làm anh rùng mình. Đồng thời, một cơn choáng váng kéo đến: anh thấy mình đứng trong một không gian khác, nơi ánh sáng và bóng tối hòa quyện. Hình ảnh những chiến binh huyền thoại hiện lên, mỗi người đang chiến đấu với bóng ma của chính họ.
— Đây là thử thách đầu tiên, — giọng Huyền vang lên trong tâm trí Hành. — Ngươi phải chiến đấu với chính bản thân, hiểu được nỗi sợ, sự dũng cảm, và tinh thần của người luyện kiếm thần.
Hành hít sâu, mắt mở to. Trước mặt anh, bóng ma hiện ra: hình ảnh chính bản thân mình, nhưng khác hẳn. Bóng ma mạnh mẽ, linh hoạt, với ánh mắt sắc bén, như thử thách Hành vượt qua giới hạn bản thân.
Anh bước tới, thanh kiếm tưởng tượng trong tay cảm giác như sống động, ánh sáng nhạt dần lan ra khắp cơ thể. Mỗi nhát kiếm chạm vào không khí đều tạo ra sóng rung, dường như đang thử thách ý chí và khả năng kiểm soát của Hành.
Trận chiến với bóng ma kéo dài, mồ hôi nhễ nhại, tim đập mạnh. Mỗi nhát kiếm, Hành cảm nhận sự kết nối giữa cơ thể, tinh thần và linh hồn. Anh phải học cách kiểm soát năng lượng, dự đoán động tác của bóng ma, đồng thời giữ tinh thần vững vàng trước nỗi sợ hãi dâng trào.
Một lúc lâu sau, Hành kiệt sức nhưng cũng nhận ra sự thay đổi trong tâm trí và cơ thể. Thanh kiếm trong tay anh phản ứng với từng chuyển động, dường như đã “nhận” anh là chủ nhân mới. Huyền xuất hiện bên cạnh, ánh mắt dịu lại nhưng vẫn nghiêm nghị:
— Ngươi đã vượt qua bước đầu. Nhưng đây chỉ là khởi đầu. Con đường luyện kiếm thần dài và đầy hiểm nguy. Ngươi phải học cách kết hợp tuyệt kỹ, chiến lược, và tinh thần kiên cường. Mỗi bước đi sẽ đưa ngươi gần hơn với sức mạnh, nhưng cũng đồng thời thử thách linh hồn.
Hành thở dốc, nhưng ánh mắt sáng lên sự quyết tâm:
— Tôi hiểu… tôi sẽ không từ bỏ. Dù phải trả giá thế nào, tôi cũng sẽ luyện thành kiếm thần.
Huyền gật đầu, thanh kiếm sáng hơn, chiếu những tia sáng dịu xuống nền đất:
— Tốt. Ngươi cần phải luyện tập, kết hợp thể xác và tinh thần, học cách kiểm soát dòng năng lượng trong cơ thể, và dần hiểu lời nguyền đi kèm. Khi đã sẵn sàng, ngươi sẽ học được tuyệt kỹ thứ hai. Nhưng trước mắt, hãy hòa nhập với núi, và lắng nghe nhịp đập của thiên nhiên. Nó sẽ chỉ cho ngươi con đường.
Hành nhìn quanh, cảm nhận từng cơn gió, từng âm thanh nhỏ nhất từ ngọn núi. Anh hiểu rằng, ngọn núi này, ngôi đền này, và hồn võ sư Huyền sẽ là những người thầy dẫn dắt mình qua từng thử thách, từng bước đi trong hành trình luyện kiếm thần đầy bí ẩn.
Và từ khoảnh khắc ấy, Lạc Hành chính thức bước vào thế giới huyền ảo và võ học, nơi sức mạnh không chỉ đến từ cơ bắp, mà còn từ tinh thần, trí tuệ, và linh hồn. Một hành trình mà mỗi bước đi đều gắn liền với thử thách, và mỗi tuyệt kỹ đạt được sẽ đòi hỏi sự can đảm và trí tuệ tuyệt đối.