hồn kiếm lệ

Chương 4: Khởi Hành Tập Võ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua các khe cửa của ngôi đền cổ, phủ lên những bậc thang rêu phong dẫn ra sân đá bên ngoài. Lạc Hành đứng đó, đôi mắt vẫn còn in dấu của trải nghiệm hôm qua: thử thách với bóng ma của chính mình, cảm giác dồn dập của từng nhát kiếm tưởng như sống động trong cơ thể. Trái tim anh vừa hồi hộp vừa hưng phấn, bởi lần đầu tiên trong đời, anh cảm nhận được mối liên hệ giữa bản thân và thanh kiếm thần.

Huyền đứng cạnh anh, ánh mắt nhìn xa xăm về dãy núi phủ sương. Giọng trầm nhưng dịu vang lên:

— Hành à, mỗi tuyệt kỹ đều không chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp. Ngươi cần học cách điều khiển khí lực, tăng cường phản xạ, và kiểm soát tâm trí. Thanh kiếm trong tay ngươi sẽ phản chiếu tinh thần, nếu không làm chủ bản thân, ngươi sẽ bị nó điều khiển.

Hành gật đầu, cố gắng ghi nhớ mọi lời dặn. Anh biết rằng, con đường luyện kiếm thần không dành cho kẻ yếu lòng. Mỗi bước đi phải đi kèm với quyết tâm và sự kiên nhẫn tuyệt đối.

— Bắt đầu từ những bước cơ bản, — Huyền tiếp tục, — vận động cơ thể, linh hoạt các khớp, cân bằng giữa sức mạnh và tốc độ. Trước tiên, ngươi sẽ học cách phối hợp tay chân và nhịp thở.

Hành bước ra sân đá, hít một hơi thật sâu. Không gian xung quanh tĩnh lặng đến mức anh nghe rõ tiếng gió thổi qua khe đá, tiếng lá xào xạc, và cả nhịp tim của chính mình. Anh nhắm mắt, tập trung vào từng cơ bắp, từng cử động nhỏ nhất. Một cơn gió nhẹ quét qua, làm lớp bụi mờ nhảy múa, dường như tạo nên những đường dẫn ánh sáng cho anh định hướng từng bước chân.

— Bắt đầu di chuyển, — Huyền ra hiệu. — Mỗi bước chân phải nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Hít vào bằng mũi, thở ra bằng miệng, cảm nhận dòng khí lưu chuyển trong cơ thể.

Hành làm theo. Ban đầu, các bước đi vụng về, chân trượt trên nền đá, cơ thể chưa phối hợp nhịp nhàng. Nhưng Huyền kiên nhẫn chỉnh từng động tác, hướng dẫn anh điều chỉnh tư thế, cách đứng vững, cách giữ thanh kiếm. Mỗi lần Hành lặp lại, anh cảm nhận cơ thể mình dần dẻo dai, nhịp thở ổn định, tinh thần tập trung hơn.

— Tốt, — Huyền nhận xét, — nhưng ngươi vẫn còn vội vàng. Khi luyện kiếm, sự bình tĩnh quan trọng hơn tốc độ. Một người bình tĩnh có thể đánh bại mười kẻ vội vàng.

Hành hít sâu, nhắm mắt, để tâm trí tách khỏi mọi lo âu, cảm nhận từng nhịp thở, từng cử động của cơ thể. Một sự kết nối kỳ lạ xuất hiện: dường như cơ thể anh tự điều chỉnh, nhịp chân, nhịp tay hòa nhịp với nhịp thở, như đang nhảy theo một bản nhạc vô hình.

— Giờ ngươi sẽ học cách sử dụng khí lực, — Huyền nói, — không phải để mạnh hơn, mà để thanh kiếm trong tay trở thành một phần cơ thể ngươi. Khi ra đòn, không chỉ dùng sức mạnh, mà còn dùng khí lực để dẫn hướng nhát kiếm.

Hành tập trung, lần đầu tiên cảm nhận được một dòng năng lượng dịu nhẹ chạy dọc cơ thể. Khi anh đưa tay ra, nhát kiếm tưởng tượng chạm vào không khí, một luồng khí nhẹ tạo ra, làm anh giật mình. Cảm giác này vừa lạ lẫm vừa kích thích, khiến anh biết rằng, mỗi nhát kiếm không chỉ là động tác vật lý, mà còn là sự hợp nhất giữa tinh thần, cơ thể và linh hồn.

Ngày trôi qua, Hành luyện tập không ngừng nghỉ. Ban đầu, anh mệt lả, cơ bắp nhức mỏi, tinh thần căng thẳng. Nhưng nhờ sự kiên nhẫn và hướng dẫn của Huyền, mỗi động tác đều chính xác hơn, từng bước, từng nhát kiếm, anh cảm nhận sự tiến bộ rõ rệt. Hắn thấy bản thân từng bước hòa nhập với thanh kiếm, từng nhịp thở, từng chuyển động đều có một sự sống riêng.

— Ngươi đã tiến bộ, — Huyền nhận xét khi mặt trời vừa lặn, — nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Khi luyện kiếm, sẽ có những lúc ngươi phải đối mặt với nỗi sợ sâu thẳm, với giới hạn của cơ thể, và cả thử thách tinh thần. Ngươi phải học cách kiểm soát tất cả, nếu không, thanh kiếm sẽ trở thành kẻ thù của chính mình.

Hành thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ánh mắt sáng rực quyết tâm. Anh hiểu rằng, quá trình luyện tập không chỉ để mạnh hơn, mà còn để chuẩn bị cho những thử thách lớn phía trước — những kẻ thù, những ảo cảnh, và lời nguyền mà Huyền nhắc đến.

Khi màn đêm buông xuống, Hành ngồi bên ngọn lửa nhỏ trong sân đền, tay chạm vào thanh kiếm. Anh cảm nhận nhịp đập của nó, như một sinh mệnh đồng hành, phản chiếu tinh thần và cảm xúc của anh. Một sự kết nối kỳ lạ và mạnh mẽ xuất hiện, khiến anh vừa sợ vừa háo hức.

— Ngày mai, — Huyền nói, — ngươi sẽ học tuyệt kỹ cơ bản đầu tiên. Nhưng hãy nhớ, thanh kiếm luôn thử thách ngươi. Nó sẽ chỉ hợp với người đủ tâm tính. Nếu ngươi muốn luyện thành kiếm thần, ngươi phải sẵn sàng đối mặt mọi thử thách, cả với chính bản thân.

Hành gật đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Trong lòng, anh biết rằng, hành trình luyện kiếm thần vừa mở ra, nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy. Mỗi nhát kiếm, mỗi bước đi, không chỉ là rèn luyện cơ thể mà còn là rèn luyện tinh thần và linh hồn.

Và từ khoảnh khắc ấy, Lạc Hành chính thức bước vào giai đoạn luyện võ thực sự, nơi sức mạnh, trí tuệ, và tinh thần phải hòa hợp, nơi từng bước tiến đều đòi hỏi sự kiên nhẫn, quyết tâm và lòng dũng cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×