hồn kiếm lệ

Chương 6: Tiêu Hân và Lời Nguyền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù buổi sáng phủ khắp ngọn núi, tạo nên một không gian vừa huyền ảo vừa tĩnh lặng. Lạc Hành đứng bên ngọn suối nhỏ, tay nắm chắc thanh kiếm vừa được trao. Anh đang tập trung luyện những bước cơ bản theo hướng dẫn của Huyền. Mỗi nhát kiếm chạm vào không khí, luồng khí nhẹ len lỏi qua cơ thể, khiến anh cảm nhận được mối liên kết giữa tinh thần và linh lực bên trong.

Đột nhiên, từ phía rừng rậm, một tiếng gọi vang lên. Giọng nói dịu dàng nhưng rõ rệt:

— Ai đó ở đây?

Hành giật mình, ánh mắt quét quanh. Trong sương mù, hiện ra một cô gái trẻ, mặc áo màu xanh lục nhạt, tóc dài buông thẳng, ánh mắt sáng nhưng mang nét bí ẩn. Cô bước ra từ tán lá, dáng người nhẹ nhàng nhưng toát lên khí chất của một người từng luyện tập võ thuật.

— Tôi là Tiêu Hân, — cô giới thiệu, giọng dịu dàng nhưng chắc chắn. — Tôi nghe nói có người luyện kiếm thần ở đây. Tôi muốn được gặp.

Hành đứng sững, vừa ngạc nhiên vừa cảnh giác. Anh chưa từng gặp ai trên ngọn núi này, ngoại trừ Huyền và chính bản thân mình.

— Tôi là Lạc Hành, — anh đáp. — Tôi… đang luyện kiếm thần.

Tiêu Hân nhún vai, ánh mắt lộ vẻ tò mò:

— Võ học của người luyện kiếm thần không dễ tìm. Nghe nói, chỉ những người được chọn mới có thể tiếp cận con đường này. Ngươi có phải là người được chọn không?

Hành gật đầu, cảm giác kỳ lạ dâng lên. Anh cảm nhận được năng lượng tiềm ẩn trong Tiêu Hân, một luồng khí nhẹ như hòa quyện với thanh kiếm trong tay mình. Cô không chỉ tò mò, mà còn mang trong mình một bí ẩn sâu kín mà Hành chưa hiểu hết.

Huyền xuất hiện từ bóng đổ, đứng sau Hành, ánh mắt nghiêm nghị:

— Tiêu Hân… ngươi không nên đến đây quá gần. Ngọn núi này không phải nơi dành cho những người chưa chuẩn bị tinh thần. Và thanh kiếm của Hành… — ánh mắt ông lướt qua thanh kiếm — — đi kèm lời nguyền mà không phải ai cũng chịu được.

Tiêu Hân quay lại nhìn Huyền, ánh mắt không hề sợ hãi, mà chứa cả sự tò mò và quyết tâm:

— Tôi biết. Nhưng nếu ngươi không tiếp nhận thử thách, ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sức mạnh thực sự của bản thân. Tôi muốn học hỏi và… hiểu rõ bí ẩn.

Huyền im lặng, rồi nhẹ nhàng gật đầu:

— Được. Nhưng ngươi phải hiểu, lời nguyền đi kèm thanh kiếm không chỉ thử thách thể xác mà còn thử thách tinh thần. Mỗi tuyệt kỹ, mỗi bước đi, đều có thể mang đến hậu quả khó lường. Nếu ngươi muốn đi cùng Hành, ngươi phải chuẩn bị tâm lý.

Tiêu Hân bước tới gần, ánh mắt dõi theo thanh kiếm trong tay Hành:

— Tôi… sẽ cẩn thận. Nhưng tôi muốn đồng hành, ít nhất là quan sát và học hỏi.

Hành nhìn cô, cảm giác vừa bối rối vừa tò mò. Anh nhận ra rằng, có Tiêu Hân bên cạnh, hành trình luyện kiếm thần sẽ không chỉ là một con đường cô độc. Nhưng đồng thời, anh cũng cảm nhận một luồng khí kỳ lạ: sự hiện diện của cô có thể là một phần của thử thách mà Huyền nhắc đến.

— Ngươi cần luyện tập ngày mai, — Huyền nói, ánh mắt sắc bén. — Và Tiêu Hân, ngươi phải học cách quan sát và kiểm soát bản thân. Ngọn núi này sẽ thử thách cả người và linh hồn.

Tiêu Hân gật đầu, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Hành cảm thấy một điều lạ lùng: cô không chỉ là người đồng hành, mà còn là nhân tố quan trọng trong thử thách phía trước. Một luồng cảm giác vừa yên tâm vừa cảnh giác lan tỏa trong lòng anh.

— Hành, — Huyền nói tiếp, giọng nghiêm nghị, — hôm nay ta sẽ kể cho ngươi về lời nguyền đi kèm thanh kiếm. Ngươi phải hiểu rõ, nếu muốn luyện thành kiếm thần.

Hành cúi đầu, chăm chú lắng nghe. Huyền kể:

— Mỗi người luyện kiếm thần đều nhận được sức mạnh từ thanh kiếm, nhưng cũng phải chịu lời nguyền. Lời nguyền này gắn liền với linh hồn, thử thách ngươi về tinh thần, trí tuệ, và cả đạo đức. Nếu không vượt qua, ngươi sẽ mất đi phần linh hồn quý giá, thậm chí là khả năng cảm nhận linh lực. Chính vì thế, không ai luyện kiếm thần mà không chuẩn bị tinh thần.

Hành nuốt khan, cảm giác nặng nề dâng lên. Anh hiểu rằng, thanh kiếm không chỉ là công cụ để chiến đấu, mà còn là thách thức tinh thần. Mỗi nhát kiếm, mỗi tuyệt kỹ, sẽ kiểm tra tâm trí, cảm xúc và cả đạo đức của anh.

Tiêu Hân đứng cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy quyết tâm:

— Tôi sẽ cùng ngươi đối mặt lời nguyền. Dù thử thách đến đâu, tôi cũng sẽ học và hiểu.

Hành nhìn cô, tim đập mạnh. Anh nhận ra, Tiêu Hân không chỉ là đồng hành, mà còn là ánh sáng dẫn lối, giúp anh kiên định hơn trong hành trình luyện kiếm thần đầy bí ẩn và hiểm nguy.

Sương mù dần tan, ánh nắng chiếu xuyên qua rừng núi, rọi lên ngôi đền cổ và sân đá nơi Hành và Tiêu Hân đứng. Một luồng năng lượng dịu nhưng mạnh mẽ lan tỏa, như nhắc nhở rằng, hành trình luyện kiếm thần vừa mở ra, và mọi thử thách, từ lời nguyền đến tuyệt kỹ, sẽ chỉ có thể vượt qua nếu họ cùng nhau học hỏi, đối mặt và kiên trì.

Và từ khoảnh khắc ấy, Lạc Hành và Tiêu Hân bắt đầu bước vào một giai đoạn mới: khám phá lời nguyền và luyện tập tuyệt kỹ, nơi sức mạnh, tinh thần, và linh hồn phải hòa hợp để đối mặt với những bí ẩn chưa được hé lộ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×