Đêm núi Phong Vân tĩnh lặng đến mức từng tiếng côn trùng, tiếng lá rơi đều vang lên rõ ràng. Sương mù vẫn bao phủ khắp nơi, nhưng trăng non lấp ló xuyên qua tán cây, hắt xuống dòng suối chảy róc rách, tạo thành ánh bạc lấp lánh. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn ngồi bên bờ suối, mấy tảng đá lớn xung quanh làm thành chỗ dựa tạm thời. Hai người vừa hoàn tất một ngày luyện tập, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
“Cậu… cậu thật sự có thể sử dụng thanh kiếm cổ một cách nhuần nhuyễn như vậy sao?” – Diệp Thanh Hàn nghiêng đầu nhìn Ngọc Thần, giọng vừa khen vừa tò mò.
Ngọc Thần cười khẽ, hơi ngượng:
“Chỉ là sơ khai thôi… vẫn còn nhiều điều phải học. Còn cô, chiêu thức kiếm vừa rồi rất linh hoạt, không ngờ cô là con gái gia tộc Diệp lại tinh thông như vậy.”
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Dưới ánh trăng, gương mặt Diệp Thanh Hàn như được phủ lên một lớp ánh sáng bạc, mềm mại mà huyền bí. Ngọc Thần bỗng thấy tim mình rung lên lạ thường. Cậu ngượng ngùng nhìn xuống dòng suối, nhưng không thể rời mắt khỏi cô.
Nhìn thấy cậu trầm tư, Diệp Thanh Hàn bật cười, giọng như chuông trong trẻo:
“Chắc cậu còn nhớ, ngày mai chúng ta sẽ luyện thêm chiêu thức phòng thủ và né tránh. Chỉ cần quen nhịp, sẽ phối hợp với nhau tốt hơn.”
Ngọc Thần gật đầu, lòng vừa háo hức vừa bối rối. Hai người cùng nhau tập luyện bên bờ suối, cậu hướng dẫn cô vài chiêu thức cơ bản, cô hướng dẫn cậu một số động tác di chuyển tinh tế mà chỉ người của Diệp gia mới biết. Dưới ánh trăng, từng đường kiếm, từng bước chân uyển chuyển, như một điệu múa hòa quyện với ánh bạc lấp lánh trên mặt suối.
Lúc nghỉ ngơi, họ ngồi đối diện nhau, đôi tay cầm chén nước suối nóng. Không gian im lặng, chỉ còn tiếng nước chảy róc rách và tiếng gió khẽ qua tán cây. Ngọc Thần muốn mở lời, nhưng lời chưa kịp thốt ra, lại nuốt xuống. Diệp Thanh Hàn cũng ngước nhìn cậu, ánh mắt ẩn chứa nụ cười ngại ngùng.
“Cậu… có bao giờ nghĩ rằng, võ học không chỉ là luyện tập, mà còn là để bảo vệ những người quan trọng không?” – Diệp Thanh Hàn hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.
Ngọc Thần ngập ngừng, nhưng ánh mắt cậu đã nói lên tất cả:
“Ta… sẽ bảo vệ cô. Dù phải vượt qua bất cứ hiểm nguy nào.”
Lời nói vừa dứt, ánh trăng như sáng hơn, phản chiếu trên thanh kiếm cổ trong tay cậu, khiến khung cảnh trở nên huyền ảo. Tình cảm hai người chớm nở, vừa ngại ngùng, vừa mạnh mẽ, khiến trái tim thiếu niên như rộn ràng giữa núi rừng tĩnh lặng.
Nhưng bầu không khí thanh bình ấy không kéo dài lâu. Từ phía rừng sâu, một bóng người lặng lẽ quan sát hai thiếu niên. Cao thủ bí ẩn, khoác áo đen, khuôn mặt nửa che dưới mũ, đôi mắt lạnh lùng quan sát từng cử chỉ của họ. Hắn là người của giang hồ, nghe tiếng đồn về thanh kiếm cổ, và giờ đây, muốn chiếm đoạt nó. Hắn không xuất hiện, nhưng sự hiện diện của hắn khiến gió núi dường như lạnh hơn, cây cối rung lên theo nhịp thở của bóng tối.
Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn vẫn chưa biết nguy cơ đang rình rập, chỉ biết rằng tình cảm giữa họ ngày càng gần gũi, từng ánh mắt, nụ cười, và những câu trao đổi vừa nghiêm túc vừa bâng quơ đều thắp lên một cảm giác ấm áp giữa núi rừng lạnh giá.
Trong khi luyện tập, Ngọc Thần phát hiện Diệp Thanh Hàn có kỹ thuật né tránh và phản công đặc biệt, một phần là do Diệp gia truyền dạy, một phần là nhờ trực giác tuyệt vời. Ngọc Thần tự nhủ: nếu có thể phối hợp, họ sẽ trở thành một đôi kiếm sĩ đáng sợ. Nhưng lúc này, họ chỉ dừng ở mức trao đổi kỹ thuật, chưa một lần chạm tay, nhưng từng cử chỉ, từng ánh mắt đều chứa đựng sự tin cậy và rung động không lời.
Đêm sâu, ánh trăng soi sáng dòng suối, gió núi thổi nhẹ qua mái tóc, nhắc nhở hai người rằng giang hồ rộng lớn, thử thách sẽ đến bất cứ lúc nào. Thanh kiếm cổ của Ngọc Thần, vốn mang năng lượng bí ẩn, cũng như phản chiếu tâm tình cậu, lóe sáng từng nhịp, báo hiệu rằng vận mệnh của cậu và Diệp Thanh Hàn đã bắt đầu gắn kết với nhau.
Bóng người bí ẩn phía rừng, cao thủ giang hồ, lặng lẽ rút lui sau khi quan sát. Hắn chưa hành động ngay, nhưng rõ ràng mục tiêu của hắn là thanh kiếm cổ, và hai thiếu niên trẻ tuổi này sẽ không thoát khỏi cuộc gặp gỡ sắp tới.
Ngọc Thần ngồi bên bờ suối, ánh mắt hướng về trăng, lòng nặng trĩu suy nghĩ: ta đã gặp cô ấy… và ta sẽ không để ai hại cô. Diệp Thanh Hàn ngồi đối diện, ánh mắt dịu dàng, nhưng ánh sáng trong mắt cũng chứa một quyết tâm riêng: ta sẽ không để ai hại người cậu vừa mới gặp.
Đêm núi tĩnh lặng, dòng suối chảy róc rách, ánh trăng chiếu qua tán cây, tạo thành một bức tranh mộng mị. Giữa cảnh vật ấy, hai tâm hồn trẻ tuổi vừa luyện võ, vừa trải lòng, bắt đầu cảm nhận một tình cảm nảy sinh nhưng còn e dè, như cánh hoa trong sương núi chưa dám hé nở.
Và trong bóng tối, cao thủ bí ẩn mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng, như một lời nhắc nhở: sương mù có thể che giấu con người, nhưng không thể che giấu số phận…
Chương 3 kết thúc, mở ra cao trào tình cảm xen lẫn nguy cơ giang hồ, nơi Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn sẽ phải cùng nhau luyện tập, phối hợp, và dần nhận ra rằng thanh kiếm cổ không chỉ là vũ khí, mà còn là sợi dây kết nối số phận họ với giang hồ rộng lớn.