hồn kiếm thiên thu

Chương 4: Tiếng Hạc Giữa Rừng Trúc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mai trên núi Phong Vân còn đọng lại từng giọt trên lá trúc, ánh sáng yếu ớt len qua tán cây, tạo nên những vệt sáng nhạt trên mặt đất. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn rời suối, men theo con đường mòn về phía trại của Diệp gia. Hai người vừa luyện tập xong, cơ thể còn nóng ấm, tâm trí tràn đầy cảm giác phấn khích và lo lắng.

Chẳng ngờ, vừa đến gần trại, không khí quanh khu vực trở nên căng thẳng đến kỳ lạ. Tiếng chim hạc thét lên thất thanh, bay loạn xạ. Lá rụng theo gió, xôn xao như báo hiệu điều gì không lành. Ngọc Thần dừng lại, ánh mắt quan sát khắp nơi.

“Có chuyện gì…?” – cậu thì thầm.

Diệp Thanh Hàn sắc mặt biến đổi, nhanh nhẹn chạy lên một ngọn đồi nhỏ để quan sát trại:

“Gia tộc… gia tộc ta bị tấn công! Họ đến từ phía nam, đông như ong vỡ tổ!”

Ngọc Thần lập tức đứng thẳng, tay siết chặt chuôi kiếm. Thanh kiếm cổ rung lên như cảm nhận được nguy cơ lớn, ánh sáng nhạt lóe lên theo nhịp tim cậu.

Không chần chừ, hai người lao xuống trại. Những kẻ tấn công mặc áo đen, cầm kiếm giáo, phóng nhanh như gió, tiếng la hét vang vọng núi rừng. Trại Diệp gia trở nên hỗn loạn: người già, trẻ nhỏ chạy tán loạn, chiến binh Diệp gia cố gắng chống cự nhưng rõ ràng là thiếu sức mạnh trước quân số áp đảo.

Diệp Thanh Hàn thét lên, giọng như nhấn mạnh quyết tâm:

“Ngọc Thần! Mau giúp ta bảo vệ gia tộc!”

Ngọc Thần cảm thấy tim mình dồn dập hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên, cậu phải thi triển toàn bộ sức mạnh mà thanh kiếm cổ ban tặng, không còn là những chiêu thức sơ khai trên suối nữa.

Cậu hít một hơi sâu, cơ thể chuyển động linh hoạt như nước chảy, tay cầm kiếm, mắt nhìn thấu các đối thủ. Thanh kiếm cổ phát ra ánh sáng nhạt, mỗi nhát chém đều chính xác, uyển chuyển, nhanh chóng vô hiệu hóa một tên, rồi một tên khác. Nhất thời, Ngọc Thần như biến thành một cơn lốc kiếm trong rừng trúc, vừa phòng thủ, vừa phản công, khiến kẻ thù phải lùi bước.

Diệp Thanh Hàn cũng không kém phần, chiêu thức uyển chuyển, nhảy né, phản công kết hợp với Ngọc Thần. Hai người phối hợp nhuần nhuyễn, như đã luyện tập từ lâu, nhưng thực tế chỉ mới quen nhau mấy ngày. Mỗi nhịp động tác, từng bước chân, từng đường kiếm đều phản ánh sự ăn ý ngày càng gắn kết, tạo ra một màn đối kháng mãn nhãn giữa rừng trúc sương mù.

Ngọc Thần cảm nhận bí ẩn võ học gia tộc dần hé lộ. Thanh kiếm không chỉ truyền sức mạnh vật lý, mà còn dạy cậu cách đọc động tác đối phương, cảm nhận khí, dự đoán ý định kẻ thù. Lần đầu tiên, cậu hiểu rằng võ công cổ xưa không chỉ là sức mạnh, mà là trí tuệ, là sự nhạy bén, là linh hồn của người cầm kiếm.

Những kẻ tấn công cuối cùng phải rút lui khi thấy Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn phối hợp như một đôi kiếm thần, ánh sáng kiếm và bóng trúc hòa làm một, tạo thành một làn sóng áp đảo không thể chống lại. Tiếng hạc lại vang lên, dường như cất lời chúc mừng chiến thắng và báo hiệu sự an toàn tạm thời.

Sau trận chiến, trại Diệp gia trở lại yên tĩnh, nhưng mọi người đều hoảng sợ, vẫn còn dấu vết của chiến tranh: cây cối gãy đổ, mái nhà thủng, đất đai xáo trộn. Diệp Thanh Hàn thở hổn hển, đôi mắt nhìn Ngọc Thần tràn đầy biết ơn:

“Ngọc Thần… nếu không có cậu, gia tộc ta khó mà chống nổi. Cậu… thật sự mạnh mẽ.”

Ngọc Thần khẽ cúi đầu, ánh mắt ánh lên quyết tâm:

“Ta… chỉ làm những gì phải làm. Nhưng… chuyện này… không chỉ là tấn công bình thường. Có điều gì đó sâu xa hơn…”

Đúng lúc đó, một người già trong trại Diệp gia tiến đến, giọng run rẩy nhưng đầy nghiêm nghị:

“Thanh kiếm cổ… không phải là thứ bọn chúng muốn lấy một cách ngẫu nhiên. Đây là âm mưu trong giang hồ. Có người đang theo dõi… và họ không chỉ muốn báu vật, mà còn muốn thử thách chúng ta.”

Ngọc Thần nhíu mày, ánh mắt nhìn xa xăm về rừng núi:

“Âm mưu… là gì? Chúng ta phải chuẩn bị đối phó với những gì?”

Diệp Thanh Hàn đặt tay lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén:

“Chúng ta sẽ tìm hiểu. Nhưng trước hết, phải bảo vệ gia tộc và luyện tập thêm. Giang hồ không dễ dàng tha thứ, và thanh kiếm cổ sẽ là chìa khóa… nhưng cũng là gánh nặng.”

Sương núi dày đặc, ánh trăng chiếu xuyên qua tán trúc, tạo thành những dải sáng bạc trên mặt đất. Trong ánh sáng ấy, Ngọc Thần cảm nhận rõ rệt sức mạnh mới của mình, sự gắn kết với Diệp Thanh Hàn, và cả bóng dáng âm mưu lớn hơn đang lẩn khuất trong giang hồ.

Trước mắt họ, núi rừng tĩnh lặng, nhưng trong từng chiếc lá, từng tiếng chim hạc, đều dường như nhắc nhở rằng giang hồ rộng lớn, thử thách chưa bao giờ kết thúc, và bí ẩn võ học, thanh kiếm cổ, cũng như âm mưu đen tối, sẽ dần hiện ra trên con đường họ phải bước tiếp.

Đêm khuya, rừng trúc yên ắng trở lại. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn ngồi bên một tảng đá, nhìn dòng suối phản chiếu ánh trăng. Giữa mùi rừng trúc, tiếng nước chảy róc rách, và hương sương núi, họ hiểu rằng: bão giang hồ mới chỉ bắt đầu, và họ phải cùng nhau bước qua từng thử thách, từng hiểm nguy, để bảo vệ tình cảm và danh dự gia tộc.

Chương 4 kết thúc, mở ra hành trình mới: thanh kiếm cổ không chỉ là vũ khí, mà là chìa khóa của bí ẩn võ học và âm mưu giang hồ, nơi Ngọc Thần sẽ phải thi triển toàn bộ năng lực, còn Diệp Thanh Hàn sẽ chứng tỏ sức mạnh và trí tuệ, cùng nhau viết nên câu chuyện kiếm hiệp của họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×