Bình minh chưa kịp ló dạng, thành cổ phía Bắc đã chìm trong khói lửa, vang vọng tiếng hô hoán, tiếng kiếm va chạm và tiếng ngựa hí vang dội. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn cùng vài chiến binh Diệp gia chạy xuyên qua các con đường hẹp, cố gắng tiếp cận trung tâm thành, nơi tiếng thét của những người dân hoảng loạn hòa lẫn với tiếng la hét của quân địch.
Cảnh tượng trước mắt khiến tim Ngọc Thần quặn thắt. Những ngôi nhà cổ tráng lệ giờ đây ngã nghiêng, mái ngói vỡ vụn, khói đen bốc lên mịt mù. Thành cổ – nơi mà Diệp gia đã dựng xây và bảo vệ bao đời – giờ trở thành mặt trận chiến tranh.
“Chúng đến từ đâu nhiều thế này…” – Ngọc Thần thì thầm, ánh mắt lướt nhanh quan sát đối thủ.
Diệp Thanh Hàn nắm tay cậu, ánh mắt kiên quyết:
“Bang hội Hắc Y Đao Phái… bọn họ nổi tiếng tàn nhẫn và tinh thông võ công. Không ai bảo vệ được thành cổ nếu không có sức mạnh thực sự.”
Chưa kịp nói hết câu, một nhóm cao thủ áo đen xuất hiện, chiếm các vị trí chiến lược. Tiếng kiếm chạm nhau vang như sấm. Ngọc Thần biết rằng, đây là trận chiến sống còn, không còn chỗ cho sơ suất hay e dè.
Cậu hít một hơi sâu, tay siết chặt chuôi kiếm cổ, sức mạnh kỳ bí trong cơ thể dường như thức tỉnh. Lần đầu tiên, cậu phải vận dụng toàn bộ kỹ năng mà thanh kiếm ban tặng, từ các chiêu thức cơ bản đến phản ứng linh hoạt, cảm nhận từng bước chân đối phương, từng nhịp thở của kẻ thù.
“Diệp Thanh Hàn! Phối hợp với ta!” – Ngọc Thần ra lệnh, giọng dứt khoát.
Thiếu nữ lập tức đồng ý, hai người phối hợp, mỗi nhát kiếm, mỗi bước chân đều ăn khớp đến hoàn hảo. Họ như hai luồng ánh sáng bạc, lướt qua chiến trường, vô hiệu hóa nhiều đối thủ, cứu những chiến binh Diệp gia đang lúng túng giữa làn lửa và khói.
Trong lúc chiến đấu, Ngọc Thần cảm nhận rõ rệt rằng trách nhiệm không còn là lý thuyết nữa. Khi nhìn thấy một cậu bé bị quân địch dồn vào góc, cậu lập tức lao tới cứu, không hề sợ hãi. Chiếc kiếm cổ trong tay như dẫn đường, mỗi chiêu thức đều chuẩn xác và mạnh mẽ, nhưng cũng uyển chuyển đến mức giảm thiểu thương vong cho dân thường.
Diệp Thanh Hàn, bên cạnh cậu, cũng thể hiện bản lĩnh phi thường. Chỉ với một cú né linh hoạt và một nhát chém chuẩn xác, cô cứu một nhóm người khỏi bị phục kích. Ánh mắt cô gặp ánh mắt Ngọc Thần giữa trận chiến, một khoảnh khắc im lặng mà nói lên sự tin cậy và gắn kết sâu sắc.
Khói lửa và tiếng la hét vẫn bao trùm thành cổ, nhưng hai thiếu niên trẻ tuổi đã chứng minh rằng, dù tuổi còn nhỏ, lòng dũng cảm và trí tuệ có thể tạo ra sức mạnh phi thường. Ngọc Thần hiểu rằng, võ công không chỉ là sức mạnh, mà là trách nhiệm – bảo vệ người yếu, cứu gia tộc, và giữ danh dự.
Trận chiến kéo dài đến trưa, khi mặt trời xuyên qua lớp khói, chiếu lên các mảnh gạch vụn, những cây trúc gãy, và những chiến binh mệt mỏi. Hắc Y Đao Phái cuối cùng buộc phải rút lui, để lại thành cổ trong cảnh hỗn loạn nhưng sống sót. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn, hai con người trẻ tuổi, đứng giữa đống đổ nát, tay còn cầm kiếm, nhưng ánh mắt đã dịu đi, tràn đầy sự tự hào, hạnh phúc và tình cảm vừa nảy nở.
“Chúng ta… đã làm được,” – Diệp Thanh Hàn thở dài, ánh mắt nhìn Ngọc Thần như chứa đựng sự biết ơn và một cảm giác gì đó sâu kín.
Ngọc Thần gật đầu, đôi mắt lấp lánh ánh sáng:
“Ta… không thể làm gì nếu không có cô. Chúng ta… cùng nhau.”
Hai người đứng bên nhau, trong khói lửa còn vương vấn, tay cầm kiếm, ánh trăng chiếu qua lớp mây, khiến họ trông như những chiến binh thần thoại. Tình cảm giữa họ ngày càng gắn kết, nhưng vẫn còn e ngại, những rung động non nớt chưa dám thổ lộ trọn vẹn.
Sau trận chiến, Ngọc Thần dành thời gian đi khắp thành cổ, giúp dân làng khắc phục hậu quả, đặt lại trật tự, đồng thời nhìn thấy hình bóng âm mưu sâu xa trong giang hồ. Thanh kiếm cổ trong tay cậu như nhắc nhở rằng, chưa phải lúc nghỉ ngơi, còn nhiều kẻ thù và thử thách đang rình rập.
Buổi chiều tĩnh lặng, khi khói lửa đã tan phần nào, Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn ngồi trên đỉnh tường thành, nhìn xuống thành cổ, tay nắm tay nhau, ánh mắt chứa đựng quyết tâm. Ngọc Thần nhẹ giọng:
“Ngày mai… chúng ta còn phải luyện tập thêm, để sẵn sàng cho những gì phía trước.”
Diệp Thanh Hàn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định:
“Cùng nhau, ta sẽ vượt qua mọi khó khăn. Và… sẽ không để bất cứ ai chia cắt chúng ta.”
Khói lửa thành cổ dần tan, ánh hoàng hôn nhuộm vàng những tòa thành đổ nát. Giữa cảnh tượng hoang tàn, hai thiếu niên đứng đó, không chỉ là chiến binh, mà còn là người bảo vệ nhau, trái tim họ hòa nhịp, vừa dũng cảm, vừa rung động.
Chương 5 kết thúc, mở ra những thử thách lớn hơn trong giang hồ, nơi Ngọc Thần sẽ phải đối mặt với những cao thủ thù địch, Diệp Thanh Hàn tiếp tục chứng tỏ bản lĩnh, và tình cảm giữa hai người sẽ ngày càng sâu sắc, vượt qua gian nguy của thế giới kiếm hiệp đầy hiểm nguy.