Sau trận chiến ở thành cổ, núi Phong Vân chìm trong tĩnh lặng. Những tiếng la hét, tiếng kiếm va chạm đã lùi xa, chỉ còn lại tiếng gió rít qua các tán cây và tiếng nước suối róc rách vang vọng trong khe núi. Ngọc Thần ngồi bên bờ suối, tay vẫn cầm thanh kiếm cổ, ánh mắt xa xăm.
Trong lòng cậu bồn chồn và bối rối. Sức mạnh vừa được khai mở khiến tim cậu đập dồn dập, và cậu không thể phủ nhận cảm giác nguy hiểm tiềm ẩn trong từng nhịp kiếm. Thanh kiếm cổ không còn là vật vô tri vô giác; nó như chứa cả linh hồn của gia tộc, và cả một lời nguyền mà cậu vẫn chưa hiểu trọn vẹn.
Diệp Thanh Hàn đứng bên cạnh, nhìn Ngọc Thần, ánh mắt dịu dàng nhưng chất chứa lo lắng:
“Ngọc Thần… cậu có sao không? Tay cậu run rẩy, vẻ mặt bối rối…”
Ngọc Thần lắc đầu, cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ lo âu:
“Không… không sao… chỉ là… thanh kiếm này… sức mạnh quá lớn… và có điều gì đó… không ổn.”
Diệp Thanh Hàn nghiêng đầu, ánh mắt sáng lên một tia tò mò:
“Không ổn? Ý cậu là gì? Nó nguy hiểm à?”
Ngọc Thần cúi xuống, nhìn thanh kiếm trong tay, từng đường khắc hoa văn trên chuôi như rung lên theo nhịp tim cậu.
“Ta không biết… nhưng cảm giác này… mỗi khi ta dùng toàn bộ sức mạnh, nó… giống như có một dòng năng lượng không chỉ giúp ta, mà còn có thể gây nguy hại cho người khác. Ta sợ… sợ rằng nếu có lúc thất thố, cô… hoặc bất cứ ai… có thể bị thương vì ta.”
Diệp Thanh Hàn chần chừ một lúc, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu:
“Ngọc Thần… cậu không hề đơn độc. Chúng ta sẽ luyện tập, kiểm soát sức mạnh này cùng nhau. Cậu không cần sợ hãi một mình.”
Ngọc Thần nhìn vào mắt cô, tim cậu nhói lên, vừa ấm áp vừa đau nhói. Lần đầu tiên, cậu nhận ra sự gắn kết không chỉ là đồng đội, mà còn là tình cảm nảy nở, và nỗi sợ hại cô làm cậu trăn trở hơn bất cứ trận chiến nào.
Cậu nhắm mắt, cảm nhận thanh kiếm cổ. Một luồng khí lạnh từ chuôi kiếm lan tỏa, xâm nhập cơ thể cậu. Trong chớp mắt, những hình ảnh mờ ảo hiện ra: những trận chiến xưa của gia tộc, những cao thủ từng cầm thanh kiếm, và cả những sinh mạng bị ảnh hưởng bởi sức mạnh quá lớn. Lời nguyền từ quá khứ vang vọng trong đầu cậu, khiến tim cậu thắt lại.
“Thanh kiếm… không chỉ là vũ khí. Nó là sức mạnh… nhưng cũng là gánh nặng,” – Ngọc Thần thầm nhủ.
Diệp Thanh Hàn đứng yên, lặng lẽ quan sát. Cô nhận ra rằng đây là lần đầu tiên Ngọc Thần đối diện hoàn toàn với sự nguy hiểm nội tâm của chính mình. Ánh mắt cậu tràn đầy quyết tâm, nhưng cũng lóe lên nỗi lo sợ: cậu muốn bảo vệ cô, nhưng lại e rằng sức mạnh của mình sẽ gây nguy hiểm cho người cậu yêu.
Ngọc Thần mở mắt, ánh nhìn thẳng về phía dòng suối, nơi ánh trăng phản chiếu lung linh trên mặt nước:
“Ta… phải luyện tập, phải kiểm soát nó… trước khi quá muộn. Nếu một ngày nào đó, ta mất kiểm soát… cô sẽ bị thương, và ta không thể tha thứ cho chính mình.”
Diệp Thanh Hàn nhẹ giọng:
“Ta tin cậu… dù sao đi nữa, ta sẽ đứng bên cậu. Cậu không đơn độc.”
Trong khoảnh khắc ấy, tình cảm giữa hai người trở nên rõ rệt, nhưng vẫn còn e dè, bởi cả hai đều biết rằng giang hồ hiểm ác, sức mạnh và lời nguyền luôn là mối đe dọa tiềm ẩn.
Những ngày sau, Ngọc Thần dành thời gian luyện tập bên thanh kiếm cổ, từng chiêu thức đều phải cân nhắc. Cậu học cách điều hòa năng lượng, cảm nhận từng nhịp động cơ thể, từng bước chân đối phương, và quan trọng nhất là kiểm soát dòng năng lượng của lời nguyền.
Diệp Thanh Hàn luôn đồng hành, vừa luyện tập vừa khích lệ, nhưng cô cũng nhận ra rằng, thanh kiếm cổ là một bí ẩn vượt xa sức tưởng tượng của cô. Mỗi chiêu thức đều ẩn chứa sức mạnh và hiểm nguy, và việc sử dụng nó là một thử thách đối với cả thể chất lẫn tinh thần.
Một buổi tối, khi ánh trăng xuyên qua tán cây rừng, Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn ngồi bên nhau bên suối, cùng nhau luyện tập và trao đổi kỹ thuật. Khoảnh khắc yên tĩnh, ánh mắt chạm nhau, không cần lời nói, cả hai đều hiểu rằng tình cảm đã bắt đầu nảy nở, nhưng còn e dè vì sức mạnh của cậu và lời nguyền đi kèm.
Ngọc Thần thở dài, lòng nặng trĩu:
“Cô… nếu một ngày nào đó ta thất bại… xin đừng trách ta…”
Diệp Thanh Hàn khẽ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng:
“Ngọc Thần… không ai có thể sống mà không mạo hiểm. Ta sẽ cùng cậu vượt qua lời nguyền, và vượt qua chính nỗi sợ của chúng ta.”
Đêm núi tĩnh lặng, ánh trăng chiếu lên dòng suối, và trong ánh sáng bạc ấy, hai con người trẻ tuổi bắt đầu hiểu rằng sức mạnh đi kèm trách nhiệm, tình cảm đi kèm nguy cơ, và hành trình phía trước sẽ là thử thách cả về võ công, trí tuệ, và trái tim.
Chương 6 kết thúc, mở ra giai đoạn mới: Ngọc Thần phải học cách kiểm soát sức mạnh từ lời nguyền, bảo vệ Diệp Thanh Hàn, đồng thời đối diện với âm mưu giang hồ đang dần hiện ra. Tình cảm giữa hai người tiếp tục nảy nở nhưng vẫn e dè, tạo nên sự căng thẳng và sâu sắc cho những chương tiếp theo.