Gió núi thổi mạnh, mang theo những cơn tuyết lạnh cắt da. Núi Phong Vân giờ đây đã chuyển sang sắc trắng của mùa đông, từng tán cây, từng phiến đá đều phủ một lớp tuyết mỏng. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn bước đi vội vã trên con đường quanh co, núi cao trập trùng, bão tuyết làm tầm nhìn bị hạn chế.
“Gió mạnh quá… chúng ta phải cẩn thận!” – Diệp Thanh Hàn vừa nói vừa siết chặt tay cậu.
Ngọc Thần gật đầu, ánh mắt sắc bén:
“Ta cảm nhận có người theo dõi. Không chỉ một, mà ít nhất vài cao thủ giang hồ đang rình rập.”
Chưa kịp dứt lời, một nhóm người mặc áo đen, trang bị kiếm, thương, và roi sắt, xuất hiện giữa bão tuyết, lao thẳng về phía họ. Họ là những cao thủ Hắc Y Đao Phái và một số phe giang hồ lén lút khác, từng được nghe danh từ những trận chiến trước.
“Ngọc Thần! Chuẩn bị!” – Diệp Thanh Hàn rút kiếm, mắt lóe sáng.
Như phản xạ tự nhiên, Ngọc Thần tung mình qua những tảng đá trơn trượt, tay vung thanh kiếm cổ. Ánh sáng từ kiếm bùng lên trong màn tuyết trắng, khiến từng nhát chém của cậu vừa chuẩn xác vừa mạnh mẽ. Những cao thủ đối phương nhanh nhẹn, nhưng dường như chưa kịp quen với nhịp điệu chiến đấu của Ngọc Thần, mỗi đòn cậu tung ra đều phá vỡ thế trận, khiến quân địch lùi bước.
Diệp Thanh Hàn bên cạnh, uyển chuyển như gió mùa đông, né tránh và phản công liên tục. Hai người phối hợp như một nhịp tim, tạo ra một màn giao đấu đẹp mắt giữa tuyết trắng, gió rét, và ánh sáng kiếm lóe lên từng khoảnh khắc.
Một tên cao thủ lao tới từ phía sau, nhát kiếm cực nhanh chém thẳng vào vai Ngọc Thần. Cậu phản xạ kịp, né tránh bằng chiêu di chuyển tinh tế mà Diệp Thanh Hàn đã chỉ dạy. Thanh kiếm cổ lóe sáng, hóa giải nhát chém với một sức mạnh uyển chuyển nhưng mạnh mẽ.
“Cậu… đang kiểm soát sức mạnh rất tốt rồi đấy!” – Diệp Thanh Hàn thốt lên trong lúc né một đòn tấn công khác.
Nhưng giữa trận chiến, Ngọc Thần nhận ra không chỉ là cuộc tấn công đơn lẻ. Những cao thủ này xuất hiện đồng thời từ nhiều hướng, phối hợp như một đội quân tinh nhuệ. Cậu bắt đầu nhận ra âm mưu lớn hơn: đây không chỉ là việc chiếm thanh kiếm cổ hay trả thù Diệp gia, mà là một trận chiến rộng lớn trong giang hồ, nhằm dọn đường cho một thế lực chưa lộ diện.
Một cơn bão tuyết bất ngờ ập đến, tầm nhìn gần như bằng không. Tuyết rơi dày đặc, làm trơn trượt địa hình núi hiểm trở. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn phải vừa chạy, vừa chiến đấu, né tránh từng nhát kiếm, từng mũi giáo. Những tảng đá trơn như bẫy, đe dọa cả tính mạng họ. Nhưng mỗi bước chân, mỗi nhát chém đều phản ánh sự phối hợp nhuần nhuyễn và sự nhạy bén nhờ luyện tập trước đó.
Trong lúc né tránh, Ngọc Thần cảm nhận dòng năng lượng từ thanh kiếm cổ lan tỏa khắp cơ thể. Sức mạnh không chỉ giúp cậu tăng tốc phản ứng, mà còn nhắc cậu cẩn thận với mọi đòn đánh, bởi nếu sơ suất, không chỉ kẻ thù mà cả đồng đội cũng có thể bị thương. Nỗi lo sợ hại Diệp Thanh Hàn lại xuất hiện trong tâm trí, khiến cậu càng tập trung tối đa.
Diệp Thanh Hàn lao tới, tay cầm kiếm, mắt nhìn Ngọc Thần:
“Cậu không sao chứ? Đừng nghĩ về nguy hiểm của mình, hãy nghĩ về bọn chúng!”
Ngọc Thần gật đầu, thở hổn hển nhưng ánh mắt quyết tâm. Thanh kiếm cổ phát sáng rực hơn, từng nhát chém phá vỡ tấn công đối phương. Mỗi lần giao đấu là một lần cậu hiểu sâu hơn sức mạnh và lời nguyền đi kèm, đồng thời nhận ra âm mưu rộng lớn trong giang hồ: các bang phái đang âm mưu kiểm soát những bí vật cổ xưa, và thanh kiếm của gia tộc cậu là một trong số đó.
Trận chiến kéo dài giữa núi tuyết, bão tuyết vần vũ. Những tiếng la hét, tiếng kiếm va chạm vang vọng khắp khe núi. Mặc dù lạnh buốt, tim cậu vẫn rộn lên từng nhịp, mỗi nhát kiếm vừa bảo vệ Diệp Thanh Hàn, vừa chứng minh sức mạnh bản thân. Cậu nhận ra rằng trách nhiệm không còn là lý thuyết, mà là máu thịt, là sinh mạng, là giang hồ rộng lớn ngoài kia.
Khi bão tuyết dịu lại, các cao thủ địch rút lui, để lại núi tuyết im lặng và dấu vết của một trận chiến khốc liệt. Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn đứng trên mỏm đá, hít thở không khí lạnh, tay vẫn cầm kiếm, nhìn về phía chân núi. Trận chiến vừa qua không chỉ là thử thách thể lực và võ công, mà còn là bài học về chiến lược, sự phối hợp và âm mưu phức tạp trong giang hồ.
Diệp Thanh Hàn quay sang, ánh mắt dịu dàng nhưng lo lắng:
“Cậu… đã làm rất tốt. Nhưng ta cảm giác còn nhiều nguy hiểm phía trước.”
Ngọc Thần gật đầu, ánh mắt kiên định:
“Ta nhận ra… âm mưu này lớn hơn chúng ta tưởng. Nhưng dù thế nào, ta sẽ cùng cô đối diện.”
Trên đỉnh núi tuyết, gió thổi mạnh, ánh trăng chiếu xuyên qua lớp mây, tạo ra những vệt sáng bạc trên tuyết trắng. Hai con người trẻ tuổi đứng đó, tuy mệt mỏi nhưng trái tim tràn đầy quyết tâm. Tình cảm giữa họ ngày càng sâu sắc, sự tin tưởng và gắn kết giúp họ vững vàng giữa giang hồ đầy bão táp.
Chương 7 kết thúc, mở ra giai đoạn mới: Ngọc Thần và Diệp Thanh Hàn sẽ phải đối mặt với những cao thủ giang hồ nguy hiểm hơn, âm mưu trong giang hồ dần hé lộ, và thanh kiếm cổ vẫn là chìa khóa của sức mạnh và hiểm nguy.