hồn lạc giữa thế gian hiện đại

Chương 2: Học Cách “Sống Hiện Đại”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Thảo Vy thức dậy với cảm giác nửa mơ nửa thực. Cô vẫn còn nhớ rõ gương mặt nghiêm nghị nhưng vụng về của Minh Kha khi đứng trong phòng khách hôm qua. Và… anh ta vẫn ở đó, không hề biến mất sau một đêm.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu nhé,” Thảo Vy nói, cố giữ giọng nghiêm túc, nhưng miệng vẫn nhếch lên một nụ cười. “Điều đầu tiên: điện thoại. Anh có biết nó là gì không?”

Minh Kha nghiêm mặt, cúi xuống cầm chiếc điện thoại trên bàn. Anh nhìn chằm chằm màn hình sáng rực, rồi lẩm bẩm: “Một vật kỳ diệu… sao ta không nhìn thấy thứ này trong thời đại ta nhỉ?”

Thảo Vy nhịn cười: “Đó là điện thoại thông minh. Nó giúp người ta liên lạc, tìm thông tin, và… giải trí.”

Minh Kha nheo mắt: “Liên lạc… giải trí… nghĩa là… nói chuyện với người sống qua vật thể này, và xem những hình ảnh chuyển động?”

“Đúng,” Thảo Vy gật đầu, rồi quyết định bắt đầu nhẹ nhàng: “Đầu tiên, anh hãy thử nhắn tin cho tôi.”

Minh Kha cau mày, ngón tay chạm lên màn hình, nhưng mỗi lần gõ chữ, anh lại nhảy cỡn vì màn hình quá “nhạy cảm”. Thảo Vy vừa dạy vừa cười đến mức phải bám vào ghế: “Không, không, không phải… gõ kiểu ấy!”

Sau mười phút vật lộn, cuối cùng Minh Kha cũng gửi được tin nhắn: “Ta đã hiểu. Gửi lời chào đến cô Thảo Vy.”

“Xuất sắc!” Thảo Vy cười như nắc nẻ. “Giờ chúng ta sang phần tiếp theo: thang máy.”

Minh Kha nhăn mặt, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa sợ hãi: “Ta chưa từng đi lên… bằng máy… đâu!”

Thảo Vy kéo anh vào thang máy. Minh Kha bước vào, đứng thẳng như một quan đại thần, hai tay ôm chặt trước ngực. Khi thang máy bắt đầu di chuyển, anh ta lẩm bẩm: “Cảm giác như… bị kéo vào cõi âm và cõi dương cùng lúc…”

Thảo Vy cười phá lên: “Anh đang phức tạp hóa mọi thứ. Nó chỉ là thang máy thôi!”

Nhưng chưa kịp nói hết, chuông điện thoại reo vang. Thảo Vy nhấc lên, nhìn Minh Kha: “À, anh còn chưa biết mạng xã hội đâu. Tôi sẽ dạy anh dùng nó sau.”

Minh Kha nghiêm nghị gật đầu: “Ta sẽ học… vì cô.”

Câu nói ấy khiến Thảo Vy hơi đỏ mặt, nhưng cô vội quay đi, giả vờ nhìn bảng hiển thị số tầng.

Trong suốt tuần đầu tiên, Minh Kha liên tục tạo ra những tình huống hài hước:

Anh ta thử đặt đồ ăn online nhưng gõ nhầm địa chỉ, khiến shipper chạy lòng vòng cả tiếng.

Cố thử hiểu “thời trang hiện đại”, anh mặc một bộ đồ phong kiến ra ngoài, khiến Thảo Vy suýt xỉu vì ngượng.

Thậm chí, khi cô dạy anh cách nấu mì gói, Minh Kha nghiêm túc đếm từng giọt nước, cân từng lá rau… khiến bếp bừa bộn mà anh vẫn tự hào: “Ta đã nấu theo phép tắc!”

Nhưng giữa những khoảnh khắc hài hước ấy, Thảo Vy nhận ra một điều: Minh Kha không chỉ vụng về mà còn chân thành, tận tâm và quan tâm cô một cách lặng lẽ.

Một buổi tối, khi họ cùng ngồi uống trà, Minh Kha cầm tay Thảo Vy: “Ta… biết cô mệt mỏi với công việc và cuộc sống hiện đại. Ta không thể thay cô giải quyết mọi thứ, nhưng ta sẽ… luôn ở bên.”

Thảo Vy nhìn vào mắt anh, cảm giác vừa lạ lẫm vừa ấm áp trào dâng trong tim. Cô mỉm cười, nắm chặt tay anh: “Cảm ơn… Minh Kha. Tôi… sẽ dạy anh nhiều hơn nữa.”

Và như thế, giữa những tình huống vừa hài hước vừa kỳ quặc, hai người bắt đầu xích lại gần nhau, xây dựng một mối quan hệ vừa ngọt ngào, vừa vui nhộn, trong thế giới hiện đại nhưng lại có sự hiện diện của tâm linh và phép màu nhẹ nhàng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×