Tình yêu là một thứ kiến trúc kỳ lạ. Với Lam Viên, Linh đã mất nhiều tuần để phác thảo, tính toán, và đặt nền móng. Nhưng với Khôi, tình yêu lại dựng lên một cách chóng vánh, không cần bản vẽ, không cần xi măng, nhưng lại kiên cố hơn mọi công trình cô từng xây dựng. Hai tuần sau cuộc gặp gỡ đầu tiên, Linh đã không còn nghi ngờ gì về mối quan hệ này: Khôi chính là định mệnh.
Một buổi tối lãng mạn diễn ra trên bãi biển hoang sơ ngay dưới vách đá Lam Viên. Linh và Khôi ngồi bên ngọn lửa trại nhỏ, tiếng sóng biển vỗ vào bờ như một bản giao hưởng cổ điển. Linh, lần đầu tiên sau nhiều năm, cảm thấy trọn vẹn và bình yên.
“Em biết không, Khôi?” Linh thì thầm, vẽ những vòng tròn vô định trên cát. “Em từng nghĩ tình yêu là một cấu trúc lỏng lẻo, dễ đổ vỡ như những mối quan hệ cũ. Nhưng với anh, em lại cảm thấy như thể chúng ta đã tìm thấy nhau từ rất lâu rồi, chỉ chờ Lam Viên kéo chúng ta lại gần.”
Khôi nắm tay cô, siết chặt. Bàn tay anh ấm áp, nhưng Linh lại thấy một thoáng lạnh lẽo luồn qua, giống như hơi lạnh vô hình cô từng cảm nhận trong nhà. Khôi nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, chứa đựng cả bầu trời đêm.
“Lam Viên là chứng nhân cho rất nhiều câu chuyện, Linh. Có những câu chuyện buồn, và có những câu chuyện cần được viết tiếp. Anh tin vào chuyện của chúng ta. Lam Viên đã chờ em đến, để em chữa lành không chỉ ngôi nhà, mà còn là chính anh.”
Lời nói của Khôi thật ngọt ngào, nhưng lại mang một chút gì đó nặng nề, như thể anh đang gánh vác cả một quá khứ. Linh không bận tâm. Cô đã quyết định tin tưởng Khôi một cách tuyệt đối, phớt lờ những điểm bí ẩn trong con người anh. Tình yêu mãnh liệt này đã che khuất mọi lý trí và sự cẩn trọng thường ngày của một kiến trúc sư.
Công việc cải tạo tiếp tục diễn ra. Linh quyết định giữ lại căn phòng tầng ba, nơi có ban công nhìn ra biển đẹp nhất, để làm phòng ngủ chính của mình. Đó là một căn phòng bị phong tỏa lâu nhất, với cửa sổ kính vỡ và một chiếc rương gỗ sồi lớn nằm cô độc giữa phòng.
Khi dọn dẹp chiếc rương, Linh tìm thấy một chiếc lược ngà cũ. Chiếc lược được chạm khắc tinh xảo hình hoa lài, có vẻ đẹp cổ điển và mang theo mùi hương hoa lài nhè nhẹ – mùi hương ám ảnh cô từ những ngày đầu. Cô cầm chiếc lược lên, và ngay lập tức, một cảm xúc lạ lùng, dữ dội ập đến.
Nó không phải là sự lạnh lẽo hay tiếng động. Đó là một cơn ghen tuông vô cớ và sở hữu tột độ, như một luồng điện chạy thẳng vào tâm trí cô. Linh bỗng nhiên cảm thấy một sự thù hận sâu sắc với bất kỳ ai từng chạm vào Khôi, từng nhìn Lam Viên bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Cô cảm thấy sự cần thiết phải giữ Khôi hoàn toàn cho riêng mình, cắt đứt anh khỏi mọi mối liên hệ khác.
Khôi là của mình. Lam Viên là của mình. Không ai được phép lấy đi, không một ai. – Một giọng nói thầm thì vang lên trong tâm trí cô, sắc lạnh và kiên quyết, không phải giọng của cô.
Linh đứng sững sờ, tim đập thình thịch. Cô gần như ném chiếc lược đi, nhưng một lực vô hình lại giữ tay cô lại. Linh nhìn vào chiếc lược, và trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, cô thấy hình ảnh phản chiếu của mình dường như thay đổi: Đôi mắt cô trở nên sắc lạnh hơn, và nụ cười không còn là của Linh nữa, mà là một nụ cười đắc thắng đầy ma mị.
"Em sao vậy?"
Khôi đứng ở ngưỡng cửa, vẻ mặt lo lắng. Anh vừa đi mua đồ ăn nhẹ.
Linh buông chiếc lược xuống, cơn ghen tuông vô cớ lập tức tan biến, được thay thế bằng sự xấu hổ và bối rối. Cô dụi mắt. "À, không có gì. Em... em chỉ hơi choáng váng vì mùi ẩm mốc cũ. Anh xem này, chiếc lược chạm khắc hoa lài. Đẹp quá, nhưng nó làm em thấy... khó chịu."
Khôi bước vào, nhặt chiếc lược lên, nhẹ nhàng đưa cho cô. "Đồ vật cổ luôn mang theo năng lượng mạnh mẽ. Nếu em cảm thấy không thoải mái, hãy bỏ nó đi."
Linh miễn cưỡng làm theo, nhưng Khôi lại cất chiếc lược vào túi. "Khoan đã. Nó là di vật. Anh sẽ giữ nó như một món đồ nghiên cứu, đừng để nó ảnh hưởng đến em."
Hành động này của Khôi, dù là nhằm trấn an cô, lại khơi lên một sự nghi ngờ nhỏ nhoi và vô lý trong Linh. Anh ấy đang cố giấu điều gì sao? Tại sao anh ấy lại muốn giữ chiếc lược này? Có phải Khôi biết về chủ nhân cũ, về người phụ nữ bị ám ảnh bởi hoa lài này?
Nghi ngờ thoáng qua, nhưng nhanh chóng bị Linh xua đuổi. Cô ôm Khôi, hít hà mùi hương quen thuộc của anh để xóa tan mùi hoa lài còn vương vấn trong không khí.
"Lam Viên đang ảnh hưởng xấu đến em," Linh nói, cố gắng cười. "Em không phải là người hay ghen. Em tin anh."
"Anh tin em. Chỉ là... hãy cẩn thận với Lam Viên," Khôi lặp lại lời cảnh báo đầu tiên, nhưng lần này giọng anh trầm và nghiêm trọng hơn. Anh vuốt tóc cô, ánh mắt lướt qua phía bức tường sau lưng Linh. Linh không thấy, nhưng ngay tại góc phòng, chiếc rương gỗ sồi đã rung nhẹ, và tiếng lách tách nhỏ của những chiếc móng tay vô hình cào vào mặt gỗ vang lên, như một lời đe dọa thầm kín, chứng tỏ linh hồn Ánh đã bắt đầu nắm được sợi dây cảm xúc của Linh.
Linh đã tự nguyện mở cánh cửa tâm hồn mình cho tình yêu, nhưng cô không biết rằng, cô cũng đã mở nó cho một sự chiếm hữu vĩnh cửu. Cô càng yêu Khôi, linh hồn đó càng mạnh.